CHƯƠNG
“Mạc Tử Đơn, ông dài dòng quá. Ông không đồng ý thì thôi.” Tô Nhược Hân nổi giận, gọi thẳng tên họ của Mạc Tử Đơn.
Những gười khác vừa nghe Tô Nhược Hân gọi thẳng tên, lập tức thất thần trong chớp mắt, sau đó đồng loạt nhất trí nhìn về phía Mạc Tử Đơn.
Trong nhận thức của bọn họ, từ trước đến nay không ai dám gọi thẳng tên của thánh thủ Trung y Mạc Tử Đơn. Tô Nhược Hân gọi thẳng tên ông ta như vậy, có thể nói là rất bất kính. Bình thường, Mạc Tử Đơn chắc chắn sẽ nổi giận.
Nhưng lúc này Mạc Tử Đơn chẳng những không tức giận, trái lại còn mỉm cười bước tới: “Được, được, được, tiểu tổ tông, cô nói làm nhân viên điều dưỡng nhỏ thì làm nhân viên điều dưỡng nhỏ, chẳng qua tiền lương của cô sẽ tôi quyết định.”
Tô Nhược Hân nhấp một hớp nước trái cây, ngẩng đầu nhìn Mạc Tử Đơn: “Ông đừng nói cho tôi biết, ông định trả lương tôi ba mươi triệu đấy?”
Mạc Tử Đơn gãi đầu: “Cô nhóc Tô Nhược Hân à, sao cô đoán được vậy? Thật ra tôi vẫn đang do dự, tôi cảm thấy ba mươi triệu có hơi ít.”
Người khác nghe đến đó thì choáng váng rồi. Trả lương ba mươi triệu một tháng cho một nhân viên điều dưỡng trẻ tuổi, thế mà còn ít sao?
Như vậy là cao hơn tiền lương của mỗi bác sĩ ở đây rồi.
Sau đó, mỗi bác sĩ nhìn Tô Nhược Hân còn trẻ mình rất nhiều, tất cả đều hâm mộ, ghen tỵ.
Ba mươi triệu, bọn họ còn chưa dám nghĩ tới đâu. Bác sĩ bình thường như bọn họ ở trong tất cả các bệnh viện đều không có tiền lương cao như vậy đâu.
Nếu có người cho bọn họ tiền lương cao như vậy, bọn họ tuyệt đối không cần suy nghĩ, sẽ nhận lời ngay.
Nhưng một giây sau, bọn họ nghe được Tô Nhược Hân nói: “Một tháng ba triệu, nhiều hơn không đi, từ chối nhận.” Cô vừa tính toán qua, nếu mình kiếm được ba triệu một tháng, vậy cuộc sống của cô và Chúc Hứa sẽ được bảo đảm. Cho dù sau này cô phát hiện mình không yêu Hạ Thiên Tường, rời khỏi Hạ Thiên Tường, vẫn có thể sinh sống độc lập, nghĩ thôi đã sướng rồi.
“Đồng ý.” Thật ra Mạc Tử Đơn còn muốn khuyên Tô Nhược Hân tiếp nhận mức lương ba mươi triệu mỗi tháng của ông ta. Bởi vì ông ta cảm thấy phương pháp châm cứu Thanh Khắc mà Tô Nhược Hân truyền thụ cho ông ta là vô giá, cho ba trăm tỷ còn lo ít. Nhưng vừa rồi, trong lúc trao đổi qua lại với Tô Nhược Hân, ông ta đại khái đã tìm hiểu được tính cách của cô gái này.
Cô nói y đức.
Tiền không nên kiếm thì tuyệt đối không kiếm.
Cô có một trái tim làm nghề y cứu đời.
Bây giờ có đốt đèn lồng cũng không tìm được đứa bé ngoan như vậy.
Vậy mà Mạc Tử Đơn ông ta lại gặp được miếng ngọc thô chưa được mài dũa tốt như vậy. Không đúng, rõ ràng chính là miếng ngọc cực cực tốt, chẳng qua chưa được người ta phát hiện mà thôi. Ông ta gặp được, thật sự là phúc của ông ta.
Cho nên mặc dù hơi do dự, ông ta vẫn đồng ý.
“Được, vậy chờ tôi có kết quả thi đại học, đăng ký trường xét tuyển đại học xong mới đi làm, có vấn đề gì không?”
“Không có, không có, chắc chắn không rồi.” Mạc Tử Đơn một mực gật đầu. Bây giờ Tô Nhược Hân nói gì cũng được hết, ông ta nhặt được bảo bối rồi.