CHƯƠNG
Cô nhanh chóng mở ra, vậy mà lại là tin nhắn Hạ Thiên Tường gửi đến.
Sau đó nhìn thấy ảnh chụp màn hình, Tô Nhược Hân đỏ mặt.
“Anh chụp lại cái này làm gì?” Cái Hạ Thiên Tường chụp lại chính là câu bình luận “Ngày mai em chờ anh cùng tập thể dục” cô vừa xóa.
“Vì sao lại xóa? Ngày mai không muốn chờ tôi cùng tập thể dục?”
Câu nói mang đầy giọng điệu lên án khiến Tô Nhược Hân vui vẻ nở nụ cười: “Tôi hối hận rồi.”
“Không muốn cùng anh?”
Thấy người đàn ông một giây gửi đến một câu, Tô Nhược Hân nghiêm mặt, biết là không thể nói đùa nữa: “Không phải, là ngày mai tôi phải đi du lịch, đi xem thác nước lớn với Mỹ Lan, chờ tôi trở lại sẽ tập thể dục cùng anh.”
Cô trả lời như vậy chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ.
Không ngờ, người đàn ông lập tức nói: “Vậy cũng không được.”
Tô Nhược Hân không để ý đến câu này, cũng không cho là chuyện to tát gì: “Đã lớn vậy rồi mà em chưa từng đi du lịch đâu, tôi sẽ tranh thủ trở về trước đăng ký thi, Hạ Thiên Tường, mấy ngày nay anh chú ý chăm sóc Tiểu Hứa giúp tôi nhé?”
Khi nói đến phần sau, Tô Nhược Hân hơi ngượng ngùng.
Rõ ràng Chúc Hứa là đứa bé cô nhận nuôi, kết quả bây giờ cô hoàn toàn không quan tâm chút nào, tất cả đều giao cho Hạ Thiên Tường.
“Tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa.” Hạ Thiên Tường trả lời như vậy.
Tô Nhược Hân vẫn không nghĩ nhiều, tiếp tục nói: “Anh là tốt nhất.”
Hạ Thiên Tường nói vậy là đồng ý cho cô đi du lịch rồi nhỉ.
Nghĩ rằng có thể đi, Tô Nhược Hân không để ý đến Hạ Thiên Tường nữa, đóng lại khung chat với anh, sau đó gửi một tin nhắn cho Dương Mỹ Lan: “Mỹ Lan, ngày mai trẫm đi xem thác nước lớn với khanh.”
“Cút, tớ mới là trẫm, cậu là vương phi.”
Nhược Hân : “Ơ, vì sao không phải vương hậu?” Dù thế nào thì vương phi cũng kém vương hậu một cấp bậc.
Trẫm Là Đẹp Nhất: “Vương hậu của trẫm nhất định phải là một người đàn ông còn tốt hơn Hạ Thiên Tường, hừ hừ.” Dương Mỹ Lan nói rồi dứt khoát đổi biệt danh thành “Trẫm Là Đẹp Nhất”.
Nhược Hân : “Cậu nói vậy là muốn tìm người ở rể?”
Trẫm Là Đẹp Nhất: “Không mượn một người phụ nữ đã có đàn ông như cậu xen vào.”
Giọng điệu này, tất cả đều là ai oán.
Tô Nhược Hân cũng không vạch trần Dương Mỹ Lan: “Ừ, tất cả đều giao cho cậu, tớ có chút việc, đi làm đã, đặt xong vé máy bay rồi nói cho tớ thời gian khởi hành nhé, tạm biệt.”
Cô nhất định phải rời giường, bằng không, cũng sắp đến buổi trưa rồi.
Nếu giờ này còn không dậy, cô đoán chừng Tăng Hiểu Khê đang đợi cô ăn cơm rồi đi Long Thủ Sơn ở dưới tầng đã sốt ruột giống như kiến bò trên chảo nóng rồi.
Quả nhiên, rửa mặt đánh răng xong, khi xuống tầng, Tăng Hiểu Khê đứng bật dậy: “Mẹ đi mang bữa sáng lên.”
“Mẹ nuôi, ông ngoại không sao, chúng ta ăn cơm xong rồi qua đó, cũng đúng lúc ông tỉnh dậy.”