CHƯƠNG
Cô ngây người nhìn cô gái và nhẹ nhàng nói: “Cô ấy chết rồi.”
Vừa rồi, đúng lúc nhân viên bảo vệ lao đến găng dây thì cô gái đã chết.
Cô tận mắt chứng kiến cô gái trút hơi thở cuối cùng, nhưng vẫn không cứu cô ấy.
“Đó là cách mà cô ấy muốn.”
“Nhưng em vẫn cảm thấy mình quá nhẫn tâm, Hạ Thiên Tường, có phải em quá nhẫn tâm không? Em có thể cứu cô ấy, lúc đó cô ấy vẫn còn sống.”
“Nếu em cứu cô ấy, cô ấy cũng sẽ sống như một cái xác, vì vậy đó là kết thúc tốt nhất để hai người họ được chết cùng nhau.”
Tô Nhược Hân lặng lẽ dựa vào vòng tay của Hạ Thiên Tường, nếu lúc này không có anh ở bên cạnh, cô nghĩ mình có thể sẽ ngã xuống.
Anh thế mà lại hiểu cô, biết lý do tại sao cô không cứu cô ấy.
Đã yêu nhau thì sống chết có nhau.
Đã yêu nhau thì sinh tử không rời.
Bác sĩ rất nhanh phát hiện, có cứu cũng vô nghĩa.
Khi hai chiếc cáng trống đang được chuyển đến, Tô Nhược Hân đột nhiên bước tới và nói với nhân viên bảo vệ: “Anh có thể đừng tách họ ra mà chỉ dùng một cái cáng thôi không?”
Bảo vệ có chút khó xử: “Nhân viên khiêng hai người cùng lúc hơi khó khăn.”
Tô Nhược Hân nhìn bốn người đang chuẩn bị khiêng hai chiếc cáng đến: “Tôi trả thêm tiền, mỗi người thêm một triệu rưỡi. Xin đừng tách hai người họ ra. Khi nào mệt thì có thể thay phiên nhau khiêng được không?” Sau đó vì sợ bọn họ không đồng ý, cô xoay người nắm lấy cánh tay Hạ Thiên Tường, nói: “Đưa tôi sáu triệu, tôi cho bọn họ, đừng tách hai người kia ra.”
Trong đầu cô hiện lên hình ảnh hai người họ cùng ngã xuống mà trong đời cô sẽ không bao giờ quên được, thật đẹp và cũng thật bi thương.
Tuy nhiên, lúc này cô chỉ có thể lựa chọn ủng hộ họ.
Mãi cho đến khi cả hai được cáng khiêng đi, Tô Nhược Hân mới dựa vào Hạ Thiên Tường khập khiễng bước ra khỏi hang.
Lúc này, trời đã xế chiều.
Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.
Một vòng đỏ cam xinh đẹp treo lơ lửng trên bầu trời, đẹp đến mức không thở nỗi.
Tô Nhược Hân nhìn cảnh đẹp như vậy, nhưng không còn tâm trạng chụp ảnh nữa.
“Hạ Thiên Tường, cô ấy bị bệnh hiểm nghèo. Giai đoạn cuối rồi.”
“Ừ.”
“Bạn trai của cô ấy đã nhảy với cô ấy và kiên quyết muốn rơi xuống trước, Hạ Thiên Tường, anh ta thật ngốc.”
“Không ngốc.”
“Hả?” Tô Nhược Hân không ngờ rằng lần này Hạ Thiên Tường không chỉ là ậm ừ đơn thuần, mà còn muốn thảo luận với cô.
“Rời khỏi cô ấy, cuộc sống của anh ta cũng trở nên vô nghĩa.” Câu nói này, không biết anh đang nói với người đàn ông kia, hay là đang nói với bản thân mình.