CHƯƠNG
Nhưng biết là muộn như vậy, Cận Liễm vẫn còn ra ngoài.
Tô Nhược Hân trở về phòng, đi tắm trước, sau đó đi chân trần thoải mái lên giường, cầm điện thoại gọi cho Dương Mỹ Lan.
Bên kia nghe máy rất nhanh, giống như luôn đợi điện thoại của cô vậy.
“Mỹ Lan, Cận Liễm thế nào? Hài lòng chứ?”
“…” Phía bên kia, Dương Mỹ Lan hít một hơi thật sâu, không nói gì, vì cô không biết nên trả lời câu hỏi này của Tô Nhược Hân như thế nào.
Trong quán nướng, Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường rời đi chỉ mới năm phút, Cận Liễm đã lịch sự đề nghị đưa Dương Mỹ Lan về nhà, vì vậy cô ấy không hài lòng với Cận Liễm chút nào, nhưng cô không thể nói chuyện này với Tô Nhược Hân được.
“Cận Liễm trả tiền, hay cậu?” Dương Mỹ Lan không trả lời. Tô Nhược Hân coi như Dương Mỹ Lan ngầm thừa nhận câu hỏi của cô, tiếp tục gặng hỏi.
“Anh ấy trả.” Dương Mỹ Lan trả lời câu hỏi này.
“Thế có đưa cậu về nhà không?” Bởi vì trước khi xuất phát, không chắc chắn là tối đó sẽ uống đến mấy giờ, cho nên Dương Mỹ Lan không bảo lái xe trong nhà đưa mình về.
“Có.” Dương Mỹ Lan nhớ lại cảnh Cận Liễm đưa cô ấy về nhà. Cả quãng đường, anh ta không nói một câu nào.
Ánh sáng của Cận Liễm là Tô Nhược Hân, biết Tô Nhược Hân rời đi, anh ta hình như cũng không cười nữa.
“Oa, xem ra Cận Liễm vẫn là một chàng trai tốt. Biết rằng mình đã gặp được một cô gái tốt hiếm có khó tìm rồi. Được đó, tớ cho anh ta điểm tối đa.” Tô Nhược Hân thật ra vẫn còn hơi say và cho rằng bà mai như mình làm việc rất thành công và tuyệt vời.
“Nhược Hân, gặp được Triệu Giai Linh chưa?” Dương Mỹ Lan không muốn tiếp tục thảo luận với Tô Nhược Hân về Cận Liễm nữa. Nếu không, cô sẽ thấy khó chịu. Cô và anh ta, e rằng sẽ không có bất kỳ kết quả nào.
“Gặp rồi, Mỹ Lan, Triệu Giai Linh vào bệnh viện tâm thần, cả đời này có lẽ sẽ không ra ngoài nữa. Cậu nói xem, tớ có tàn nhẫn quá không?”
“Tô Nhược Hân, ít nhất cô ta vẫn còn sống, còn cậu lúc đó, gần như chết rồi.”
Tô Nhược Hân khẽ gật đầu, vẫn là Dương Mỹ Lan hiểu lòng cô nhất.
Hai người nói chuyện thêm một lúc, mới cúp điện thoại, nằm xuống giường.
Tô Nhược Hân tắt đèn, ngây ngốc nhìn màn hình điện thoại.
Thật ra, là ngây ngốc nhìn khung chat với Hạ Thiên Tường.
Lúc này, anh hẳn là đã ngủ rồi.
Dù sao cũng đã rất muộn.
Giày vò cùng cô cả một đêm, anh cũng thấm mệt.
Anh vì cô, cũng đã rất hao tâm tổn phí.
Mặc dù nhớ rằng anh ấy đã nói lời chúc ngủ ngon trước khi cô xuống xe, nhưng vào lúc này, Tô Nhược Hân vẫn muốn nhìn thấy anh nhắn một câu “Nhược Hân ngủ ngon.”
Tiếc là, khung chat vẫn trống rỗng, người đàn ông đó không hề gửi câu này.