CHƯƠNG
Cũng là lần đầu tiên cô dậy sớm từ khi đến nhà họ Cận.
Nghĩ đến chuyện đây là lần đầu tiên mình dậy sớm, Tô Nhược Hân hơi ngượng ngùng.
Cũng may đến giờ Cận Liễm vẫn chưa dậy dùng bữa sáng, Tô Nhược Hân mới bình tĩnh hơn, không xấu hổ vì trước đây mình vẫn luôn dậy trễ nữa.
Không thể không nói, Cận Hồng Huy đúng là người chồng tốt nhất thiên hạ, không ai hơn được.
Dù nấu món gì cũng đều rất ngon.
Quan trọng là trong thức ăn có cảm giác gia đình, vô cùng đậm đà.
Lúc đang ăn, điện thoại của Tô Nhược Hân reo lên.
Cô vô thức nhìn xuống thông báo cuộc gọi, sau đó sa sầm mặt.
“Điện thoại là phiền à? Có muốn mẹ nuôi cúp máy giúp con không?” Tăng Hiểu Khê thấy Tô Nhược Hân nhìn mấy lần, không cúp máy cũng không nghe máy, bèn muốn xử lý giúp cô.
Tô Nhược Hân im lặng một lát rồi nói: “Để con tự giải quyết.”
Là số điện thoại bàn của nhà họ Tô.
Tất cả số điện thoại cá nhân của người nhà họ Tô đều bị cô chặn cả rồi, cho nên nếu bọn họ gọi đến bằng số điện thoại di động, chắc chắn cô sẽ không nhận được.
Trần Ngọc Thuý biết thế, cho nên mới gọi đến bằng điện thoại bàn.
Tô Nhược Hân đặt bát đũa xuống: “Mẹ nuôi ba nuôi, mọi người ăn thong thả, con ăn xong rồi.” Sau đó cô cầm điện thoại chạy vào thang máy sau đó nghe máy.
Điện thoại được kết nối.
Tô Nhược Hân không nói gì.
Đầu bên kia điện thoại rất yên tĩnh.
Sau đó vang lên một tiếng ho khan, Tô Nhược Hân lập tức nghe thấy giọng nói của dì út Trần Ngọc Linh: “Nhược Hân, là dì đây.”
“Dì.” Nghe thấy giọng của dì út, Tô Nhược Hân thở phào nhẹ nhõm, cũng thấy vui vì mình đã nghe máy.
“Tối qua con nói với dì con thi được điểm, dì thấy rất vui, cho nên sáng sớm lập tức đến đây tìm ba mẹ con thương lượng nên chúc mừng con thế nào, Nhược Hân, quyết định tổ chức ăn mừng vào hôm nay nhé?”
Tô Nhược Hân lại hít sâu một lần nữa, sau đó mới nói: “Dì, con cũng muốn ăn một bữa cơm với dì, buổi trưa đi, ở nhà của dì, cùng với Kiều Mạch, Kiệt Kiệt và dượng, năm người chúng ta cùng ăn mừng.”
Tô Nhược Hân đặc biệt nói ra những người cô muốn ăn cơm cùng, đây là cô cố ý.
Cô muốn nói với dì là cô chỉ muốn chúc mừng với gia đình dì, con người nhà họ Tô, cô không muốn gặp ai cả.
Sau đó bèn nghe Trần Ngọc Linh thở dài một tiếng: “Nhược Hân, khoảng thời gian này Kiệt Kiệt không được khoẻ, cho nên dì phải chăm sóc Kiệt Kiệt không thể quan tâm đ ến chuyện học hành của con, cũng không liên lạc với ba mẹ con, hôm nay mới biết con và ba mẹ cãi nhau?”
Tô Nhược Hân không biết nên trả lời thế nào, cô và bà mẹ cô cũng không chỉ đơn giản là cãi nhau.
Trải qua sống chết, mới biết ai tốt ai xấu.