CHƯƠNG
Hai chữ cuối như một nhát dao chĩa thẳng vào người phụ nữ họ Tô, cô ta chợt run lên, nếu không phải cô bạn bên cạnh đỡ cô ta thì cô ta đã ngã quỵ rồi.
Càng ngày càng có nhiều người vây quanh, lúc này tất cả đều xem trò cười của cô ta.
Cô ta cắn môi không nói ra được một lời xin lỗi.
Không được, cô ta thực sự không thể xin lỗi cô gái không biết từ đâu đến tên Tô Nhược Hân kia trước mặt nhiều người như vậy.
Nhưng cho dù trong lòng cô ta xác định Tô Nhược Hân được Lương Viễn bao nuôi, cô ta cũng không dám nói ra.
Bởi vì, cả thành phố T đều biết Lương Viễn đang độc thân, ông ta chưa có vợ.
Vì vậy, ông ta đứng ra thay cho Tô Nhược Hân. Nói mình là người đàn ông của cô cũng hợp tình hợp lý.
Chồng già vợ trẻ, chẳng có gì lạ.
Bên này, Lương Viễn thấy người phụ nữ không xin lỗi, vung tay lên: “Cho cô ta một bạt tai.”
Sau đó, ngay trước khi mọi người định thần lại, một người mặc đồ đen bên cạnh Lương Viễn đã bước tới, chỉ nghe thấy một âm thanh giòn giã, cô gái họ Tô bị đánh.
“Đánh từng người một đi, dạy dỗ một bài học, không phải cô ta muốn nói sao là nói ở một nơi như vậy được.”
Sau đó, một người phụ nữ khác cũng nhận một cái bạt tai.
“Xin lỗi.”
Tư thái này thật quá uy phong.
Tư thế này cũng chứng tỏ mọi lời nói của Lương Viễn đều rất nghiêm túc.
Cô gái họ Tô thực sự bị dọa sợ, không quan tâm đ ến những người xung quanh, quỳ xuống lạy Tô Nhược Hân: “Tôi xin lỗi, cô Tô, tôi sai rồi, tôi là heo, tôi và Phương Phương đều là heo, chúng tôi mới là phụ nữ được bao nuôi, cô đại nhân đại lượng, xin hãy tha cho tôi, cô xin Lương Viễn giúp tôi, cô muốn đánh thế nào cũng được, nhưng xin đừng mua lại tập đoàn Tô thị của nhà tôi… ”
Lương Viễn đã lười để ý đến người phụ nữ này, quay đầu nhìn Tô Nhược Hân, nghiêm túc nói: “Còn ai bắt nạt cháu nữa?”
Tô Nhược Hân cong môi, cô vốn dĩ muốn tự mình làm việc đó, chế nhạo hai người phụ nữ này, nhưng khi Lương Viễn cắt lời cô, cô cảm thấy mình làm anh hùng cũng vô dụng: “Cháu tự mình làm được, bác bận gì thì đi đi”
“Được, cháu nói sao chính là vậy, nhưng tôi sẽ để Phương bên cạnh cháu. Nếu ai dám bắt nạt cháu lần nữa, thì công ty của người đó không phải đợi ngày mai mua lại, mà đêm nay sẽ mua luôn.”
Nghe lời đe dọa như vậy, Tô Nhược Hân biết từ nay về sau, người trong cả hội trường chắc chắn sẽ chỉ cười khi nhìn thấy cô, sẽ không bao giờ dám nói xấu cô nữa.
Tô Nhược Hân nhìn Phương đi đến cạnh mình, lắc đầu: “Cháu không thích có người đi theo, vẫn nên để anh ta đi theo bác đi.”
“Được.” Lương Viễn đồng ý ngay lập tức: “A Phương, cậu vẫn nên đi theo tôi, nhưng luôn chú ý tình hình bên Nhược Hân.”
Tất cả mọi người đều ngây ngốc.
Vốn dĩ khi Lương Viễn xuất hiện, mọi người đều âm thầm tin Tô Nhược Hân đang được Lương Viễn bao nuôi.