CHƯƠNG
Buổi tối này, bà ta đã rất uất ức rồi.
Theo kế hoạch ban đầu, đây chính là bữa tiệc tối để bà ta trở thành vợ hai của Hạ Sâm, kết quả đảo mắt lại thành sân nhà của Tô Nhược Hân.
Bắt đầu từ khi Tô Nhược Hân bắt đầu mượn tiệc tối của bà ta để nở mặt nở mày trở thành con gái nhà họ Cận, bà ta đã nhìn Tô Nhược Hân không vừa mắt.
Chẳng qua ngại vì biết Tô Nhược Hân đã cứu Hạ Thiên Tường, bà ta mới không lập tức nổi giận.
Giờ phút này, nếu Tô Nhược Hân tự tìm tới cửa, vậy đừng trách bà ta không khách sáo.
Một con nhóc xảo quyệt mà thôi, còn có thể lên trời được sao?
Cô chỉ là có y thuật lợi hại thôi, còn muốn so với bà ta trên các phương diện khác à, căn bản không có khả năng đâu.
Tô Nhược Hân nhìn thấy ánh mắt tức giận của Anna, trái lại tương đối bình thản. Cô mỉm cười, quay đầu nhìn bà cụ Hạ: “Bà nội, bà tin tưởng vào y thuật của cháu không?”
Thật ra cô muốn hỏi Hạ Thiên Chiếu câu này, nhưng thằng nhóc kia đã bị Hạ Thiên Tường đày tới Châu Phi. Cô không có cách nào, chỉ có thể mượn hỏi bà cụ để bắc cầu.
“Tin chứ? Ở chỗ bà nội, y thuật của Tiểu Hân là tốt nhất, giỏi nhất.” Cô có thể cứu sống cháu trai của bà cụ, còn chữa khỏi mấy căn bệnh vặt của bà cụ. Ở trong mắt bà cụ, Tô Nhược Hân chính là người lợi hại nhất.
“Vậy nếu cháu nói người nào đó ở đây có bệnh, bà nội chắc sẽ tin chứ?”
“Tin. Nhưng, cô nhóc cháu mau nói cho bà biết ai bị bệnh vậy?” Bà cụ vừa nghe Tô Nhược Hân nói là ‘người ở đây’ bị bệnh, lập tức lo lắng. Bởi vì, người ở đây không phải người nhà họ Hạ thì chính là người nhà họ Cận, vẫn là người nhà họ Hạ chiếm đa số.
Người nào trong nhà họ Hạ bị bệnh, bà cụ đều lo lắng.
Tô Nhược Hân mỉm cười, quay đầu nhìn về phía Anna. Anna lập tức tức giận nói: “Tôi không có bệnh, cô không cần nhìn tôi.”
“Đúng, công chúa Anna không có bệnh, bởi vì bà không phải là người nhà họ Hạ. Nhưng, ngài Hạ có bệnh.”
Câu này vừa nói xong, mọi người đều nhìn Tô Nhược Hân mà không dám thở mạnh.
Sau đó, mỗi người đều bắt đầu nhìn lướt qua từng người có mặt tại đây có thể được gọi là ngài Hạ.
Ba anh em Hạ Thành, Hạ Phong, Hạ Sâm.
Sau đó chính là Hạ Thiên Tường và Hạ Thiên Hạo.
Thậm chí còn có người nhìn về phía đứa con trai bên cạnh Anna. Chắc đứa bé kia cũng được tính là họ Hạ.
Cộng thêm trước đó Tô Nhược Hân còn từng chỉ tay về phía đứa bé kia.
Cho nên, người ở đây đều tưởng con trai của Anna bị bệnh.
Sau khi nhìn lướt qua tất cả người đàn ông họ Hạ, bọn họ đều nhất trí nhìn về phía con trai của Anna.
Nhiều người lập tức nhìn về phía đứa trẻ kia như vậy, làm đứa trẻ hơi căng thẳng, dịch sát vào bên người Anna: “Mommy.”
Một tiếng ‘mommy’ này lập tức kích kích bản năng người mẹ trên người Anna, cộng thêm Tô Nhược Hân nói bà ta không phải là người nhà họ Hạ, bà ta càng tức giận hơn: “Tô Nhược Hân, cô đúng là không biết điều, có gì thì nói rõ ràng ra, đừng có úp úp mở mở nữa. Alex còn nhỏ, dù sao bây giờ cũng không thể gọi nó là ngài Hạ chứ? Alex không bị bệnh.”