Chương
“Mạc Tử Đơn, đổi cho tôi đến một phòng khám khác đi.” Dù sáng nay cô chỉ nghe hai y tá lén bàn tán về mình, nhưng cô cảm thấy ở lại phòng khám này cũng không được thoải mái, đồng nghiệp nào cũng lễ phép cung kính với cô, khiến cô có cảm giác đó không phải là đồng nghiệp, không thân thiết một chút nào.
Giống như cô chỉ là một vị khách của bọn họ vậy.
“Có người ức hiếp cô à? Cô nói với tôi, để tôi xử lý.” Mạc Tử Đơn lập tức tỏ vẻ căng thẳng.
Tô Nhược Hân nhìn ông ta, sau đó nghiêm túc nói một chữ: “Ông.”
“Tôi… cô nói tôi ức hiếp cô á?” Mạc Tử Đơn chỉ vào mặt mình, tựa như nghe thấy một trò cười lớn, hoàn toàn không thể tin được.
“Đúng, chính là ông ức hiếp tôi.”
“Tôi, tôi ức hiếp cô bao giờ? Xin bác sĩ Tô nói rõ.” Mạc Tử Đơn nghiêm túc ngẫm nghĩ, sau đó căng thẳng nhìn Tô Nhược Hân.
Đây chính là sư tổ cấp bậc tổ tông, ông ta chỉ muốn cung kính bà cô này, sao có thể bắt nạt cô được.
Ông ta tự cảm thấy mình chưa từng bắt nạt Tô Nhược Hân bao giờ.
“Ông không nên nói trước với người của phòng khám rằng bọn họ không được ức hiếp tôi.”
“Việc này… việc này là sai à?”
“Đúng vậy, sáng nay, dù tôi làm việc cùng bọn họ, nhưng vẫn có một cảm giác rằng tôi là người ngoài, ai cũng đều khách sáo với tôi, cảm giác đó rất mất tự nhiên, bác sĩ Mạc, tôi muốn một phòng khám không có ai biết quan hệ giữa tôi và ông, sau đó nghiêm túc làm việc.”
Không có viên ngọc, cô phải mau chóng làm quen với công việc thực tế, như thế mới có thể củng cố được kiến thức.
Nếu không, lâu quá không sử dụng, những chữ viết trong ký ức kia cũng sẽ mờ nhạt đến khi bị cô lãng quên.
“Nhưng nếu như thế có người ức hiếp cô thì phải làm sao?” Mạc Tử Đơn tỏ vẻ không yên tâm.
Tô Nhược Hân cười nói: “Ông cảm thấy ban ngày ban mặt, đồng nghiệp của một đơn vị có thể ngũ mã phanh thây tôi à?”
“Ha ha, đương nhiên là không thể.”Đọc tại để ủng hộ chúng mình nhé!
“Nhiều nhất chỉ là xảy ra mâu thuẫn trong công việc, tranh cãi mấy câu, thật sự không sao cả.”
“Cô thật sự muốn đổi sang một phòng khám khác à?” Mạc Tử Đơn hỏi lại lần nữa.
“Ừm, phải đổi.” Cô thà rằng tranh cãi với đồng nghiệp mấy câu cũng không muốn mỗi phút mỗi giây đều được cung kính.
“Vậy được, tôi sẽ cho cô một địa chỉ khác, ngày mai cô cứ đến thẳng nơi đó.
“Được, cảm ơn bác sĩ Mạc.” Đạt được mục đích, Tô Nhược Hân ăn gì cũng thấy ngon.
Món ăn ở nhà hàng này không tệ, ăn rất ngon.
Có điều ăn một lát, Tô Nhược Hân lại thấy nhớ Hạ Thiên Tường.
Cô vẫn còn nhớ sự thay đổi lúc sáng của anh khi phát hiện ngọc bị mất.
Dù chỉ là những thay đổi rất nhỏ, nhưng mọi thứ đều không thể thoát khỏi tầm mắt của cô.
Cũng may Mạc Tử Đơn là một người bận rộn.