Chương
“Hạ Thiên Tường, anh có thể nói với em tối hôm đó sau khi em nhốt anh trong phòng, anh đã ra ngoài bằng cách nào không?” Đây dường như là lý do duy nhất cô có thể nghĩ ra để đến đây tìm anh vào lúc này rồi.
Cho nên cô lập tức nói ra.
Nếu không bây giờ đứng trước cửa thế này, trong vô thức chỉ còn lại sự lúng túng mà thôi.
Nhưng không ngờ cô vừa nói xong, Hạ Thiên Tường vốn vừa bình thường vừa không bình thường lại sa sầm mặt.
Cái bình thường của anh là giọng nói khi nãy, chính là giọng nói của Hạ Thiên Tường mà cô gặp trước dây.
Cái không bình thường của anh là anh hỏi cô đến tìm anh có phải là có chuyện gì không, đây rõ ràng là bất thường.
Nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông ngày càng u ám, trong đầu Tô Nhược Hân chợt xuất hiện một thông tin, sau đó cô ngạc nhiên lùi lại một bước, lẩm bẩm: “Là viên ngọc kia sao?”
Đây cũng là lý do duy nhất cô có thể nghĩ tới để giải thích cho sắc mặt u ám của Hạ Thiên Tường lúc này.
Chắc chắn là vấn đề của cô khiến Hạ Thiên Tường lập tức nghĩ tới viên ngọc kia, cho nên sắc mặt của anh mới khó coi như thế.
Nếu là ngọc thì cũng có thể giải thích được.
Vì hôm đó cô đã mang theo tất cả những thứ để anh liên lạc với bên ngoài rồi.
Mang đi điện thoại di động.
Mang đi dây kết nối điện thoại.
Lúc đi ra, cô chỉ để lại viên ngọc kia.
“Phải.” Hạ Thiên Tường gật đầu, nhưng cánh tay vẫn còn chặn trước cửa, giống như đó không phải tay của anh, mà chỉ là một vật trang trí vậy, không hề có ý muốn dời đi.
“Trong ngọc có cơ quan sao?”
“Đúng thế, chỉ cần ấn vào là có thể cầu cứu.”
Tô Nhược Hân hiểu ra.
Cô nghi ngờ lâu như thế, cuối cùng cũng có câu trả lời rồi.
Nhưng hôm nay, dường như căn phòng giường đôi cô từng ngủ đêm đó đã không còn thân thiện với cô nữa.
“Cảm ơn, em đi đây.” Nhìn thấy từ đầu đến cuối người đàn ông đều không có ý định hạ tay xuống, Tô Nhược Hân xoay người rời đi.
Tốc độ không nhanh không chậm.
Cô cho rằng người đàn ông phía sau sẽ giữ cô lại.
Nhưng không có.
Mãi đến khi Tô Nhược Hân đi vào thang máy, Hạ Thiên Tường cũng không ra ngoài gọi cô lại.
Tô Nhược Hân lẳng lặng đứng trong thang máy, hốc mắt không khỏi đỏ lên.
Buổi chiều cô xin nghỉ không đi làm.
Bây giờ chợt thấy hơi hối hận.
Ngày đầu tiên đi làm đã xin nghỉ, cũng may ông chủ là Mạc Tử Đơn, nếu không, có lẽ cô đã lập tức bị đuổi việc rồi.