Chương
“Là thế này thưa ông, ban nãy cháu đã quay video đoạn ông và Tô Nhược Hân nói chuyện với nhau lại, ông tự xem đi là biết ạ.” Cô ta nói rồi đứng dậy đi tới chỗ Phong Thắng, sau đó bật video trên điện thoại lên và đưa cho Phong Thắng .
Phong Thắng ngờ vực nhìn video, đoạn video dài có mấy phút thôi, khi thấy cảnh mình bị mất trí nhớ ngắn hạn thì rất ngạc nhiên: “Tôi bị bệnh thật sao?”
“Bị bệnh thật đó, nhiều người ở đây đều thấy cả.” Ông cụ Tăng nhắc nhở Phong Thắng.
“Lạ thế nhỉ, nhưng tôi không biết gì. Căn bệnh của tôi thích đến là đến, kì cục thế.”
“Ông Phong à, bệnh của ông xuất hiện không có gì là kì cục cả. Ông cầm ly rượu lên là sẽ bị bệnh.” Tô Nhược Hân nhìn rượu trong ly của Phong Thắng và nói.
“Ý cháu là chỉ cần ông uống rượu hoặc cầm ly rượu là dễ phát bệnh sao?”
“Cũng không phải ạ. Ông uống rượu trong bữa sáng với bữa trưa thì khó bị lắm, nhưng bữa tối mà cầm ly rượu lên là dễ bị hơn.”
“Ông bạn già, tôi bị thế thật hả?” Phong Thắng hoàn toàn không biết gì về bệnh tình của mình nên chỉ đành quay đầu nhìn ông cụ Tăng.
Mỗi lần ông ta phát bệnh đều được người khác nói cho, chứ ông ta không biết thật.
Ông cụ Tăng trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu: “Có phải ngày nào ông cũng tìm tôi uống rượu đâu chứ, sao tôi biết được? Hay ông gọi điện thoại hỏi người nhà ông đi.
“Nhà họ Phong ở gần đây, hay ông bảo người trong nhà đến đây cho cháu hỏi trực tiếp đi. Hiểu biết kỹ càng thì mới dễ chữa bệnh hơn ạ.” Tô Nhược Hân cười nói.
“Đúng đấy đúng đấy, mình cứ làm thế đi.” Ông cụ Tăng nhìn Tăng Bá.
Tăng Bá hiểu, bèn xoay người dặn một người giúp việc đến nhà Phong Thắng gọi người qua đây.
Thế là mọi người tiếp tục ăn uống, bầu không khí cũng thoải mái trở lại như trước, chỉ là Phong Thắng thì không dám cầm ly rượu lên nữa.
Xem video mà Tăng Hi Văn đưa cho, ông ta cũng thấy hơi lo lo.
Ông ta bị bệnh tại để ủng hộ chúng mình nhé!
Trước đây thì chỉ nghe con cháu trong nhà với ông cụ Tăng nhắc thôi, chứ ông ta chưa từng xem video mình bị mất trí nhớ ngắn hạn, nay xem được nên trong lòng cảm thấy rất chấn động.
Trước đây không để ý, nhưng bây giờ ông ta thật sự để ý đến bệnh tình của mình.
Đang ăn thì người giúp việc của nhà họ Tăng dẫn người giúp việc của nhà họ Phong đến.
Đó là người giúp việc chăm sóc Phong Thắng quanh năm.
Lần này, không chờ Tô Nhược Hân gọi người giúp việc đó thì Phong Thắng đã gọi người đó đến bệnh cạnh mình: “Chị Trần, chị nói tôi nghe, hàng ngày tôi dễ bị mất trí nhớ ngắn hạn vào lúc nào nhất?”
Má Trần nghĩ rồi nói: “Dạ là lúc ăn tối hoặc là sau khi ăn tối.”
“Ơ. Lúc ăn sáng và ăn trưa tôi đều uống rượu nhưng tần suất bị bệnh không bằng buổi tối sao?” Phong Thắng nhớ đến lời Tô Nhược Hân vừa nói nên thấy rất ngạc nhiên, thế là ông ta không nhịn được mà hỏi. Thật sự thì ông ta không tin Tô Nhược Hân, một cô gái trẻ tuổi thế mà lại đoán trúng phóc triệu chứng bệnh của ông ta.
Câu nói đó của Phong Thắng đã khiến thái độ của má Trần trở nên nghiêm túc hơn, bà nghĩ tiếp rồi nói: “Vâng, đúng là buổi tối bị thế nhiều hơn.”
Phong Thắng phất tay: “Chị về trước đi.” Sau đó ông ta quay đầu lại nhìn Tô Nhược Hân với thái độ nửa tin nửa ngờ.
Bây giờ ông ta không thể nào không tin tưởng được.