Chương
Nhưng lần này, lúc cô đứng nhìn trước cửa sổ, bắt đầu từ khi người đàn ông trong xe châm thuốc, ánh lửa kia vẫn chưa từng biến mất.
Hết điếu này đến điếu khác, chỉ nhìn từ ánh lửa lúc sáng lúc tối kia, cô cũng biết khi nào anh hút xong một điếu thuốc, khi nào lại châm một điếu thuốc nữa.
Tô Nhược Hân càng khóc dữ dội hơn.
Cô cảm thấy nước mắt đêm nay gần như nhiều hơn tất cả những lần cô khóc từ trước đến giờ.
Hai giờ sáng, xe vẫn còn đỗ ở đó, cả ánh lửa kia cũng không tắt.
Tô Nhược Hân không nhịn được nữa.
Mất mặt thì mất mặt.
Cô không cần mặt mũi gì nữa.
Cô chỉ là một cô gái nhỏ.
Cô không mong muốn gì nhiều, chỉ cần bình an có được những gì mình thích là được.
Bây giờ hình như cô thích Hạ Thiên Tường rồi.
Cô muốn có được anh.
Cho dù không phải luôn ở bên nhau, chỉ cần lúc cô nhớ anh, anh có thể ở cạnh cô một lát là được.
Dù chỉ là một phút.
Tô Nhược Hân xoay người chạy ra khỏi phòng, khoác áo đeo túi xách xông vào thang máy, đi xuống lầu.
Cô mặc kệ, cô chỉ muốn gặp anh thôi.
Dù dường như cô đến gặp anh trước là rất mất mặt.
Nhưng cô cảm thấy anh quan trọng hơn mặt mũi.
Cô không cần mặt mũi gì cả.
Không cần thể diện.
Cô chỉ cần Hạ Thiên Tường thôi.bg-ssp-{height:px}
Nhưng lúc cô thật sự đi xuống lầu, cho rằng mình sẽ có thể gặp được Hạ Thiên Tường, còn chưa cất bước, cô chợt thấy ánh sáng trong xe không còn là ánh lửa nữa.
Là ánh sáng của điện thoại, rất chói mắt.
Ánh sáng này sáng hơn ánh lửa của thuốc lá rất nhiều, khiến cô vừa nhìn đã có thể xuyên quanh ánh sáng kia thấy Hạ Thiên Tường ngồi trên ghế lái.
Chỉ nhìn góc nghiêng, cô cũng biết là anh.
Góc nghiêng của anh luôn rất đẹp, khuôn mặt như điêu khắc trong bóng tối càng thêm mê hoặc hơn.
Cô nghĩ, đợi anh gọi điện thoại xong, cô sẽ đến đó.
Đến đó gặp anh.
Sau đó lại nghĩ lát nữa thật sự gặp Hạ Thiên Tường rồi, cô phải nói gì.
Kết quả cứ vừa nghĩ vừa nhìn như thế, ánh sáng của điện thoại chợt biến mất, sau đó, xe cũng khởi động.
Chiếc xe chậm rãi rời đi như muốn nói với Tô Nhược Hân là nó không hề muốn đi.
Nhưng cuối cùng nó vẫn đi.
Chương
Nguồn thiếu chương, mong độc giả thông cảm!