Chương
Nếu anh đưa bánh bao hấp cho cô là vì bạn bè, còn có thể miễn cưỡng tin được, bởi vì Dương Mỹ Lan cũng thường mang đồ ăn ngon tới cho cô.
Nhưng anh lặng lẽ canh gác ở dưới tầng nhà cô mấy giờ, điều đó tuyệt đối là vượt quá giới hạn bạn bè.
Nhưng anh đã nhận định từ nay về sau bọn họ là bạn.
Tô Nhược Hân đứng ở đó mất hồn mất vía, trong đầu dần dần trở nên trống rỗng.
Trong tai vang lên một tiếng “Tiểu Hân” của Hạ Thiên Tường vừa rồi.
Mỗi lần anh gọi tên cô đều êm tai như vậy. Mỗi lần nghe được, tim cô đều sẽ điên cuồng đập thình thịch.
Chỉ là sau này cô muốn nghe được một tiếng ‘Tiểu Hân’ kia nữa, sợ rằng cũng là xa xỉ rồi.
Chị Trương vẫn chưa có tin tức, một tin cũng không có.
Cô vốn định đi hỏi Hạ Thiên Hương, đi hỏi Lục Diễm Chi, tệ nhất cũng có thể đi hỏi bà cụ Hạ.
Nhưng giờ phút này, cô đột nhiên chùn bước, cảm thấy không ý nghĩa gì nữa.
Nếu anh và cô tách ra không phải vì ngọc mà vì anh sắp đính hôn, kết hôn, còn cô không phải là người yêu lý tưởng nhất của anh thì sao.
Cho dù anh giao cô cho Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy, cũng chỉ hy vọng có người có thể chăm sóc cô, mà không phải là muốn cô và anh môn đăng hộ đối như cô tưởng thì sao?
Đúng vậy, tất cả những chuyện trước đó chỉ là lý giải của bản thân cô mà thôi.
Từ trước tới nay, anh chưa từng nói rõ.
Mà lúc này, xem ra lý giải của cô chỉ là suy đoán buồn cười nhất.
Tô Nhược Hân đứng ngẩn người dưới tàng cây, cô tưởng cô sẽ khóc.bg-ssp-{height:px}
Dù sao, hai ngày nay cô đã khóc rất nhiều lần, mỗi lần đều khóc tới đỏ cả mắt.
Nhưng cô không ngờ, giờ phút này mắt cô ngoại trừ khô khốc vẫn là khô khốc, lại không chảy một giọt nước mắt nào.
Tô Nhược Hân không biết mình đã trở lại phòng khám bệnh thế nào.
Cả một buổi chiều, tâm trạng cô đều ủ rũ.
Đồng nghiệp nói chuyện với cô vài lần, cô đều không nghe thấy.
Mãi đến lúc tan tầm, Tiểu Điền cuối cùng không nhịn được nữa: “Tô Nhược Hân, cô mất hồn mất vía như vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Tô Nhược Hân mơ mơ màng màng lắc đầu: “Không.”
Sau khi quẹt thẻ tan tầm, cô ra ngoài đúng lúc gặp phải bác sĩ Giang. Bác sĩ Giang nghiêm túc nhìn cô: “Tôi nghe nói bệnh nhân được cô kê uống thuốc bắc hôm qua, hôm nay cố ý qua cảm ơn cô.”
“Ừ.” Tô Nhược Hân lạnh hờ hững đáp một từ, đầu óc dường như không chịu nghe theo sự sai khiến, vẫn không có cách nào suy nghĩ được.
“Tổ tiên của cô Tô ở đâu vậy?” Bác sĩ Giang hỏi tiếp. Chuyện Mạc Tử Đơn coi trọng Tô Nhược Hân trong lúc khám bệnh buổi sáng đã được lặng lẽ truyền khắp phòng khám bệnh.
Tất cả đang suy đoán Tô Nhược Hân là con cháu của thế gia của bác sĩ nổi tiếng nào đó.
Nhưng, cũng là một con cháu của bác sĩ nổi tiếng hết sức giấu mình.
“Cái… Cái gì?” Tô Nhược Hân hốt hoảng lại thất thần, bởi vì bác sĩ Giang là đồng nghiệp, hôm qua còn kê một đơn thuốc cho cô, cho nên cô cũng không tiện mặc kệ.
“Tổ tiên của cô Tô là người ở đâu?”