Chương
Rất bận.
Bận trải qua đêm xuân với phụ nữ.
Nhắm mắt lại cưỡng ép bản thân đi vào giấc ngủ.
Hạ Thiên Tường, từ nay về sau, trong giấc mơ của cô sẽ không còn anh nữa.
Tỉnh dậy, đẩy anh ra khỏi cánh cửa trái tim, coi như từ trước đến nay cô chưa từng cứu người đàn ông này.
Tô Nhược Hân bận rộn nhiều việc, luôn luôn vây quanh ba nơi.
Chung cư, nhà trẻ, phòng khám bệnh.
Chị Chiêm thật sự làm việc part time ở nhà cô.
Có chị Chiêm thi thoảng mua sắm lượng lớn nguyên liệu nấu ăn giúp cô, cô chỉ dùng một tuần là có thể thích ứng.
Đã bắt đầu kỳ tuyển sinh đại học.
Tô Nhược Hân tính toán.
Với số điểm này của cô nhất định có thể đỗ vào đại học Đồng của thành phố B.
Sau đó, cô phải đi thành phố B rồi.
Như vậy là tốt nhất.
Đến lúc đó có thể trả lại chung cư này cho Hạ Thiên Tường.bg-ssp-{height:px}
Chỉ còn một tháng ngày nghỉ nữa thôi, cô vẫn tạm thời ở lại nơi này, sau khi rời đi thanh toán tiền thuê nhà cho Hạ Thiên Tường là được.
Đều nói kế hoạch không nhanh bằng thay đổi, trước kia cô luôn không xem trọng lời này, bây giờ lại phát hiện, đây chính là chân lý, bắt đầu từ học kỳ hai của cấp ba, quỹ đạo cuộc sống của cô thay đổi từng ngày, nhanh đến mức khiến cho bây giờ nhớ lại, cảm giác giống như mơ một giấc mơ thật dài.
Chỉ là bây giờ, phải tỉnh khỏi giấc mơ này rồi.
Cuối tuần.
Tô Nhược Hân còn đang ngủ, cửa phòng đã vang lên tiếng cốc cốc.
Chúc Hứa lặng lẽ đẩy cửa phòng Tô Nhược Hân ra: “Dì nhỏ, cháu đi mở cửa, dì ngủ tiếp đi.”
Tô Nhược Hân mỉm cười, giả vờ ngủ tiếp, nhưng khi Chúc Hứa đóng cửa phòng cô rồi ra ngoài mở cửa, cô lập tức rời giường.
Người đến, chắc chắn là tìm cô
Cô có giả vờ ngủ cũng không tránh được.
Quả nhiên, mới mặc xong quần áo đã nghe thấy tiếng nói hấp tấp của Tăng Hiểu Khê truyền đến: “Nhược Hân, mẹ nuôi đến đón con về nhà, con về cùng mẹ đi, con dẫn theo Tiểu Hứa ở lại chỗ này cũng không có người nào chăm sóc, mẹ rất không yên tâm.”
“Mẹ nuôi, mẹ xem con và Tiểu Hứa đã cùng sống nửa tháng rồi, con có gầy không? Không hề, con có thể chăm sóc tốt cho mình và Tiểu Hứa.” Tô Nhược Hân nói rồi kéo Chúc Hứa xoay một vòng trước mặt Tăng Hiểu Khê.
“Gầy, gầy rất nhiều, Nhược Hân, con không cần lo lắng, mẹ đã bàn bạc với ba nuôi con xong rồi, thậm chí còn chuẩn bị một gian phòng trẻ em cho Tiểu Hứa, mẹ đảm bảo không kém hơn, chỉ tốt hơn nơi này của con.” Tăng Hiểu Khê hận không thể trực tiếp đóng gói Tô Nhược Hân vác đi, sau đó ngay cả việc mang theo Chúc Hứa cũng chấp nhận rồi.