Chương 786 Cô bần thần nhìn tên người chuyển. Dương Thiên Thành Cái tên này nghe sao mà quen thuộc quá đôi ‘Phương Tân, Dương Thiên Thành là ai vậy?” “Ba của Dương Mỹ Lan.” Thấy Hạ Thiên Tường không cản mình nói chuyện này ra, Phương Tấn biết chắc anh muốn mình nói tiếp. Tô Nhược Hân giật mình, vịn vào cửa sắt: “Sao lại là chú Dương? Không thể nào, Mỹ Lan thích đại học Đồng thế mà, đáng lẽ ra ông ấy sẽ cho Mỹ Lan đậu đại học Đồng mới phải! Phương Tấn, chắc chắn là anh tính sai rồi!” Ba của Dương Mỹ Lan mà lại chi cả trăm tỷ đế đưa con gái vào một ngôi trường kém hơn ư? Sao có thể chứ? Thật ra Tô Nhược Hân từng nghi ngờ Hạ Thiên Tường đầu tiên Sau này phạm vi diện tình nghi mở rộng đến Tăng Hiếu Khê và Cận Hồng Huy, thậm chí cô còn từng nghi ngờ cả Hạ Thiên Chiếu và bà cụ, nhưng người duy nhất cô không hề ngờ tới lại là Dương Thiên Thành. Chuyện này khó lòng tưởng tượng nổi Cô không tin. Dù thế nào cô cũng không tin đây là sự thật. Cô và Mỹ Lan đã cùng nhau tìm hiểu về các trường đại học bấy lâu nay. Bắt đầu từ con số không, hai người đã dành trọn tâm huyết cho đại học Đồng. Ai ngờ ước mơ của hai người lại bị ba ruột của Dương Mỹ Lan thay đổi. Dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng không tài nào chấp nhận được đáp án này. Cô thân thờ tại chỗ, cứ nhìn đăm đăm vào tài liệu, không tin vào mắt mình nổi “Cô Tô, dù cô có tin hay không thì đây cũng là kết quả tôi đã điêu tra ra được Còn về tại sao Dương Thiên Thành lại làm vậy thì cô có thể gặp trực tiếp ông ta mà hỏi, hoặc cô chờ tôi điều tra ra chân tướng rồi báo với cô cũng được Nếu không do thời gian quá gấp rút, Hạ Thiên Tường phải vội vàng đi cứu Tô Nhược Hân thì anh ta đã tra được động cơ của Dương Thiên Thành rồi. Tô Nhược Hân ngẩng đầu nhìn Phương Tấn: “Anh chắc chắn những thứ này là thật chứ?” Dù thế nào đi nữa, cô vẫn không thể tin được Dương Thiên Thành lại đùng cả chục tỷ để đưa con gái vào một trường học đã kém lại còn kém hơn. “Chắc chắn ạ, tôi nhận lệnh đi điều tra mà.” Nói rồi anh ta nhìn sang Hạ Thiên Tường: “Chuyện của đại học Đồng thật sự không phải do anh Hạ làm đâu ạ, cô trách oan anh Hạ rồi.” Đã nhận tiên lương của Hạ Thiên Tường thì anh ta phải đòi lại sự trong sạch cho anh mới được. Và đây cũng là nhiệm vụ của trợ lý “Cảm ơn, tôi biết rồi.” Tô Nhược Hân lại nhìn mấy tờ bản sao trên tay. Trong phút chốc, cô hơi xấu hổ, xoay người bảo với Hạ Thiên Tường: ‘Xin lỗi anh.” Là lỗi của cô, cô đã hiểu lầm Hạ Thiên Tường rồi. Cô đã sai nên cô sẽ xin lỗi. Nếu không thì cô sẽ khinh rẻ chính bản thân mình. “Chỉ vậy thôi à?” Hạ Thiên Tường bỗng tiến lên, trong giây lát đã đi tới trước người Tô Nhược Hân Ngay sau đó, mùi hương nam tính nồng nàn của anh bao trùm lấy Tô Nhược Hân Tô Nhược Hân cảm thấy hơi khó thở Anh… anh cách xa em chút.” Có điều câu này nhỏ như tiếng ruồi kêu vậy, khẽ đến nỗi chính cô cũng không nghe thấy rõ. “Không.” “Hạ Thiên Tường, anh bắt nạt eml” Tô Nhược Hân bắt đầu chơi xấu.