Chương 808 Nhưng bay giờ miếng ngọc của Hạ Thiên Tường đã bị thất lạc mất rồi… “Bé Tô, sao cháu im lặng thế? Có phải… Thấy Tô Nhược Hân chẳng nói chẳng rằng, gương mặt vốn tràn trề niềm vui của Dương Thiên Thành xám xịt đi trông thấy, ông ta đã lờ mờ đoán được điều gì… Tô Nhược Hân càng đau lòng hơn: “Chú Dương, cháu xin lỗi chú, do cháu biết muộn quá nên cháu không chữa được bệnh của dì đầu ạ. Cơ mà cháu có thể giúp dì ấy sống thêm vài năm nữa, ít nhất dì ấy sẽ sống thật khỏe mạnh trong những năm Mỹ Lan học đại học ạ” “Không phải chỉ sống thêm được nửa năm một năm gì nữa thôi sao?” Ban đầu sắc mặt Dương Thiên Thành càng tái nhợt hơn khi nghe không chữa được, nhưng sau đó nghe bà ấy có thể sống được vài năm nữa thì hai mắt lập tức ngời sáng. Một tỉa hy vọng le lói trong trái tim đã bị nỗi tuyệt vọng lấp đầy của ông ta. “Vâng, mười lăm năm nữa không thành vấn đề” “Mà có phải chịu đau đớn gì không? Ví dụ như về sau sẽ đau hơn gì đó?” Do hiện giờ Nguy Bình rất hay bị cơn đau hành hạ đến mức không động đậy nổi nên Dương Thiên Thành vấn rất lo lắng. “Cứ nửa tháng cháu sẽ kê thuốc cho dì để ngăn bệnh tình trở nặng quá nhanh và giảm đau, dì ấy sẽ không thấy đau khi căn bệnh tái phát nữa. Vâng, cháu chỉ làm được tới đây thôi ạ.” Tô Nhược Hân vấn thấy tiếc nuối. Tiếc quá, cô thật sự muốn chữa khỏi bệnh cho mẹ Mỹ Lan nhưng điều đó là không thể. “Thế thì tốt quá rồi! Cảm ơn cháu, Tô Nhược Hân! Chú hối hận không tìm cháu sớm hơn quá, ôi!” “Giờ cũng chưa muộn đâu chú ạ. Năng lực của cháu có hạn, dù chú tìm cháu sớm hơn thì những gì cháu có thể làm cũng không khác gì lúc này.” Tô Nhược Hân không muốn Dương Thiên Thành day dứt nên sẽ không bao giờ thú thật với ông ta rằng nếu tìm cõ vào hai tháng trước thì cô sẽ có thể trị dứt điểm cho Nguy Bình. Kết quả đã là thế này thì sao phải khiến Dương Thiên Thành bị nỗi hối hận, tự trách và đau khổ giằng xé chứ? Nhìn theo bóng lưng hai vợ chồng sánh vai nhau về nhà trong tiếng nói cười, Tô Nhược Hân vô cùng ngưỡng mộ. Nhất định khi về già, cô cũng phải hạnh phúc như vậy mới được. “Cô Tô, giờ cô muốn đi đầu ạ?” Phương Tấn để ý thấy Tô Nhược Hân đi ra đã lâu, anh ta đợi Dương Thiên Thành và Ngụy Bình đi rồi tiến lên đón cô ngay. “Tôi muốn đi mua đồ ăn.” “Vậy tôi chở cô đến siêu thị nhé?” “Ừm.” Tô Nhược Hân gật đầu. Sau đó, cô để Phương Tấn lái xe chở mình đi siêu thị. Ngồi trên xe, Tô Nhược Hân mở box chat của mình và Dương Mỹ Lan ra. Hộ khó rời giường: Mỹ Lan, tớ nhốt mình trong phòng cả ngày, giờ đã suy nghĩ thấu đáo rồi. Thật ra học trường nào cũng như nhau, quan trọng là chúng ta có dồn tâm huyết vào học hành hay không. Chỉ cần phấn đấu học tập, cầm được băng tốt nghiệp đại học trên tay thì tốt nghiệp ở đâu cũng như nhau cả! Ừm, tớ thông não rồi, tớ phải tiếp tục một ngày phấn đấu của tớ, tớ phải thực tập tiếp thôi. Trẫm là đẹp nhất: Tớ lại thấy xui xẻo quá chừng. ¡ Hộ khó rời giường: Tớ định ngày mai sẽ đi thắp hương bái Phật. Mặc dù biết là mê tín nhưng Tô Nhược Hân vẫn muốn đi chùa. Thành thật mà nói, dạo này cô xui tận mạng.