Chương 837 Chỉ cần Tô Nhược Hân có thể hết giận, chỉ lên cô không tức giận thì cô có véo anh bao nhiêu lần cũng được. Cùng lắm thì sau này mỗi lần hôn xong, anh để cô véo là được. Dù sao, véo anh thì được, không cho anh hôn cô là chắc chắn không được. Tô Nhược Hân càng bực hơn, duồi tay ra muốn véo. Kết quả là còn chưa kịp véo đã nhìn thấy hai vết bầm tím trên mu bàn tay Hạ Thiên Tường. Làn da anh trắng nền hai vết bầm tím kia cực kỳ bắt mắt. (HH Nhìn thôi cũng thấy đau. Tô Nhược Hân ngơ ra nhìn, suýt chút nữa buột miệng thốt ra “đây là do em véo à?”. Giờ phút này cô lại không chút liêm sỉ thấy thương anh. Nhưng giờ tay cô đã nâng lên rồi, nếu cứ thể buông tay bỏ qua cho người đàn ông này thì rất mất mặt. Vì thế, cô chần chờ một lúc, tay Tô Nhược Hân vẫn bỏ xuống, nhưng lần này cái véo này lại yếu hơn nhiều. Véo xong rồi, buông lỏng tay ra, Tô Nhược Hân tự khinh thường bản thân. Sao cô lại dễ mềm lòng vậy chứ. Rõ ràng cô biết không nên mềm lòng,nhưng có thế nào cũng không ra tay tàn nhấn được. Tô Nhược Hân tức giận. Nhưng lần này là cô tự giận bản thân. Thở phì phò ngồi tại chỗ, ngón tay níu lấy góc áo, khiến góc áo đầy nếp nhăn. Hạ Thiên Tường nhìn thấy dáng vẻ cô gái phồng má, anh lại cảm thấy đáng yêu: “Đừng giận, được không?” Dịu dàng dõ dành, bây giờ anh cảm thấy chuyện tốt đẹp nhất mỗi ngày là trêu chọc cô gái này. Mỗi biểu cảm đáng yêu, đau lòng, tức giận, buồn bực, nghiến răng nghiến lợi của cô đều đọng lại trong mắt anh, bây giờ nhớ lại đều rất sống động. Giọng người đàn ông khàn khàn trầm thấp giống tiếng đàn cello, rủ rỉ êm tai. Nhưng Tô Nhược Hân vấn tức giận, giận Hạ Thiên Tường, giận bản thân. Rõ ràng bị anh bắt nạt mà cô lại không nỡ đánh trả. “Hả?” Hạ Thiên Tường nắm lấy bàn tay vẫn đang vò góc áo của Tô Nhược Hân, anh cảm thấy nếu cô cứ tiếp tục vò như thế thì góc áo hơi mỏng của cô sẽ nhăn lại, không phẳng ra nổi. Anh hỏi vậy càng khiến Tô Nhược Hân bực hơn, lần này không véo, cô tự giận mình cũng nắm luôn lấy tay Hạ Thiên Tường cắn một cái lên mu bàn tay… Không nặng, cũng không nhẹ. Khi nhả ra hai dấu răng đỏ ửng trên mu bàn tay Hạ Thiên tường cực kỳ bắt mắt. Mãi đến khi cô nhả ra, Hạ Thiên Tường không giãy giụa chút nào. Nhưng anh càng tốt tính, Tô Nhược Hân càng tức giận. Nhưng có thế nào cũng không thể nguôi được cơn giận trong lòng. Càng véo càng căn lại càng tức hơn.