Chương 841 Thế nên, Hạ Thiên Tường không định cứ thế dễ dàng bỏ qua anh Thành Hạ Thiên Tường lạnh lùng nhìn anh Thành quỳ gối ở cửa lớn biệt thự, bồng anh xoay người nhìn Tô Nhược Hân: “Hôm qua tay nào của tên này chạm vào em?” Tô Nhược Hân suy nghĩ vô cùng nghiêm túc: “Thể thì không có, nhưng lại nói những lời không nên nói.” “Nếu như lưỡi không nghe lời mà nói mấy lời không nên nói, vậy chỗ nào không nghe lời thì phạt chô đó đi, mày tự cắn lưỡi hay để tao sai người đến cắt lưỡi mày?” “Không…Không..” Anh Thành hoảng loạn bò về phía Hạ Thiên Tường, quả quyết dập đầu với Hạ Thiên Tường… “Tránh ra” Hạ Thiên Tường lùi người lại một chút, vừa hay dừng lại bên cạnh Tô Nhược Hân, sau đó lạnh giọng nói với Phương Tấn đứng phía sau: “Cắt lưỡi tên này.” “Xin cậu Hạ tha mạng.” Nghe thấy câu nói của Hạ Thiên Tường, anh Thành sợ tới mức đái ra quần. Nhìn chỗ anh ta quỳ xuống ướt hết một mảng, Tô Nhược Hân cạn lời luôn. Nhưng cô biết cô có khuyên cũng vô dụng. Nếu như Hạ Thiên Tường nói muốn trừn 1n s phạt một ai đó thì chắc chắn sẽ không bỏ qua. ì Ờm, hình như, anh thay cô đáp trả lại toàn bộ những sự trêu chọc, bắt nạt mà cô phải chịu mà không hề nể nang gì. Phương Tấn bước nhanh đến, nháy mắt đã tới trước mặt anh Thành, trong tay có thêm một con dao ngắn. Dao ngắn sắc bén, ánh sáng khúc xạ dưới ánh nắng mặt trời chiếu đúng vào mặt anh Thành, khiến anh ta luống cuống hơn: “Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, xin cậu Hạ tha mạng, hôm qua tôi không biết cô ấy là vợ của cậu Hạ. Nếu tôi biết, chắc chắn tôi sẽ không nói những lời lấc láo như vậy” Tất cả mọi người ở đây đều biết cắt lưỡi có hậu quả như thế nào. Từ trước đến nay ai cũng biết đến tự sát bằng cách cắt lưỡi này. Có thể thấy được mất lưỡi thật sự có thể sẽ toi đời. Không thì cũng đau muốn chết. Cho dù không phải mình tự cắn mà là người khác cät, kết quả cũng không có gì khác nhau. Đương nhiên Hạ Thiên Tường sẽ không để ý tới lời van xin của anh Thành. Vốn không muốn đến gặp Trần Sang, nhưng Tô Nhược Hân lại cứ muốn tới. Đang lúc tâm trạng không tốt, lấy luôn anh Thành này để mở màn. Dù sao, anh cắt lưỡi anh Thành cũng không Oan ức gì cho anh ta. Chỉ dựa vào việc anh Thành dám có suy nghĩ động vào Tô Nhược Hân, cho dù nể tình để anh Thành sống sót ngoài vòng pháp luật, nhưng chắc chắn sống không bằng chết. Dám có ý đồ với người phụ nữ của Hạ Thiên Tường anh, chỉ có một con đường chết. Phương Tấn thấy Hạ Thiên Tường cũng không để ý tới lời nói của anh Thành, con dao ngắn trong tay chợt đâm về phía anh Thành. Bồng nhiên, một tiếng “bốp” vang lên giòn giã, con dao ngắn trong tay Phương Tấn rơi thắng xuống đất. Dẫn đến tất cả mọi người đều nhìn sang. “Trần Sang…” Tô Nhược Hân giật mình nhìn về phía người đàn ông đánh rớt con dao ngắn của Phương Tấn, không ngờ anh ta lại ra tay vào lúc quan trọng.