Chương 845 Nhưng cô sợ mình xông vào sẽ ảnh hưởng . T tới hi người đàn ông đánh nhau, cho nên cuối cùng vẫn nhân nhịn. Mà vào lúc này, khi tận mắt thấy Trần Sang ra đòn, Tô Nhược Hân đã hoàn toàn tin vào năng lực của Trần Sang. Thực sự rất biết đánh nhau. Trần Sang không tệ, Hạ Thiên Tường càng không tệ, mặc dù tình hình đã khiến Tô Nhược Hân nhìn theo không kịp từ lâu, nhưng cảm giác hai người đàn ông khá cân tài cần sức, xem như Hạ Thiên Tường hơi chiếm thế thượng phong một chút, nhưng cũng không phải qué õ ràng. Đột nhiên, Hạ Thiên Tường đang đánh nhau vội vàng lùi lại, trong nháy mắt đã đến bên cạnh Tô Nhược Hân, đứng vững, trong tay có thêm một sợi tóc: “Đây là của anh Trần.” Nhưng anh vừa mới nói xong, đã nhìn thấy Trần Sang mỉm cười: “Thật ngại quá, trùng hợp là tôi cũng có một sợi.” “Hạ Thiên Tường, anh thua” Tô Nhược Hân nhớ tới hôm nay, giờ phút nào người đàn ông này cũng bắt nạt cô đủ kiểu, nên cô bực bội trong lòng, lập tức đưa ra kết luận. “Hả, tại sao lại là anh?” Hạ Thiên Tường lập tức mặt đen lại, nhẹ nhàng nhìn về phía Tô Nhược Hân. Tô Nhược Hân không thèm để ý đến sắc mặt dần u ám của Hạ Thiên Tường, tiếp tục nói: “Bởi vì trên người Trần Sang bị thương, cho nên, nếu như hai người đồng thời lấy được tóc của đối phương, Trần Sang thắng.” Hạ Thiên Tường hơi nghiêng đầu, nhỏ giọng nói bên tại Tô Nhược Hân: “Nhược Hân, cứ thế cho anh ta thắng?” Đương nhiên chữ ‘anh ta kia chỉ Trần Sang. “Ăn ngay nói thật” “Đồ không có lương tâm.” Hạ Thiên Tường nói xong, bỗng nhiên lại khoát tay: “Trong tay của tôi còn có thêm một cái cúc áo, không biết cái này có tính không?” “Anh…” Trần Sang giật mình, thật sự không ngờ Hạ Thiên Tường còn trộm một chiếc cúc áo của anh ta, là do anh ta chủ quan, nhưng rất nhanh đã khôi phục sắc mặt, lạnh giọng nói: “Trận này, cậu Hạ thẳng, tôi nhận thua, nhưng cũng chỉ nhận trận này.” “Anh Trần không phục, sau này còn muốn đánh một trận nữa sao?” Hạ Thiên Tường tiện tay ném đi, ném cúc áo trong tay cho Trần Sang. Trần Sang giơ tay đón lấy, xem kĩ cúc áo trong tay này, trầm giọng nói: “Đương nhiên là phải đánh một lần.” Như thế, nếu như anh ta thua, từ nay anh ta sẽ hết hi vọng. Dù sao anh ta cũng không tin mình không đánh lại Hạ Thiên Tường, cho nên, anh ta phải đánh một lần nữa. để hôm khác, nếu không chẳng phải lại thành chiếm hời vì anh bị thương hay sao.’ Hạ Thiên Tường thấp giọng mỉm cười, lúc nói câu này, toàn bộ ánh mắt đều đặt trên người Tô Nhược Hân. “Được, nhưng màp Dưới góc nhìn của Tô Nhược Hân, rõ ràng ánh mắt kia là đang lên án cô vừa nãy thiên vị Trần Sang. Tô Nhược Hân lười để ý đến anh, bên kia Trần Sang đã lễ phép nói: “Người tới là khách, cậu Hạ, cô Tô, cùng uống chén trà đi.” Sau đó, Trần Sang dẫn hai người đến đình nghỉ mát sau vườn. Chỗ này có tầm nhìn thoáng đấng, có gió thổi đến, nhẹ nhàng, khoan khoái thoải mái.