Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

chương 96: 96: chỉ là hơi kiêu ngạo lạnh lùng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Đó là bởi vì chị chưa quen với khí hậu nơi này, chị đổi hoàn cảnh khác là có thể tốt hơn.” Tô Nhược Hân từ tốn nói.

“Ý của cô Tô là tôi chuyển sang nơi khác ở là có thể khỏe lại?”

“Đúng, có thể thử những khu vực gần bờ biển phía nam một chút.”

“Chuyện này dễ làm, dù sao tôi và chồng tôi đều làm công bên ngoài, cùng lắm thì bỏ công việc ở nơi này, dọn nhà chuyển đến gần vùng biển phía nam hơn, sau đó tìm việc mới là được.”

“Ừ, có thể, bên đó khí hậu tốt, không cần uống thuốc vẫn có thể thuyên giảm, sau đó chứng lạnh mắt cá chân của chị sẽ từ từ khỏi hẳn.”

“Vậy mấy ngày này tôi chuẩn bị một chút.” Có lẽ người phụ nữ bị chứng bệnh hậu sản của mình tra tấn sắp điên rồi, cho nên không chút nghĩ ngợi đã đưa ra quyết định.

Chị ta vừa nói xong, một người phụ nữ bên cạnh kéo góc áo chị ta: “Dọn nhà cũng không phải chuyện nhỏ, chị không cần bàn bạc với chồng mình sao? Hơn nữa…” Nói xong, cô ta liếc Tô Nhược Hân, rất rõ ràng là không tin chẩn đoán bệnh của Tô Nhược Hân.

Bên kia, Chúc Yên không vui: “Cô không tin thì không tin, đừng xúi giục chị dâu không tin y thuật của cô Tô.” Nói xong, nhìn về phía bà chị kia: “Chị dâu, người khó chịu là chị cũng không phải cô ta, em nói cho chị biết, cô Tô lợi hại như vậy, ngày đó em nhảy xuống biển tự sát, cô ấy cũng không bắt mạch cho em, chỉ đứng từ xa nhìn lại mà đã biết em thường xuyên nôn ra máu, đây chính là thần y từ trên trời xuống đấy.”

Người phụ nữ kia cười nói: “Mặc dù điều kiện trong nhà chị không khá giả gì, nhưng vẫn bỏ ra được phí chuyển nhà, dù sao ở đâu cũng là thuê, chuyển sang thuê nơi khác mà thôi, cũng chỉ tổn thất phí đi đường, việc này chị có thể tự quyết định, không cần hỏi chồng chị.”

Chúc Yên rất vui mừng: “Chị dâu, tin em sẽ không sai đâu.”

Hai người, cô một lời tôi một lời, thoáng chốc lại có người động lòng, tiến lên xin Tô Nhược Hân khám bệnh cho bọn họ.

Nhưng đều là mấy bệnh vặt, Tô Nhược Hân khám cho từng người, có người kê đơn thuốc, có người chỉ cần chú ý giấc ngủ chú ý nghỉ ngơi và chú trọng rèn luyện là được, cô đều để lại lời dặn dò.

Vừa bận rộn, Tô Nhược Hân đã quên luôn thời gian.

Mãi đến khi điện thoại di động vang lên, nhìn thấy màn hình hiển thị, cô mới nhớ ra đã hẹn với Dương Mỹ Lan là chín giờ gặp nhau ở trung tâm thương mại, sau đó cùng đi mua quần áo.

Vội vàng nhận máy: “Mỹ Lan, tớ tới ngay, khoảng hai mươi phút là có thể đến rồi, cậu chờ tớ nhé.”

“Tô Nhược Hân, cậu nhanh nhanh lên cho tớ, nếu không, tớ giận cậu.” Dương Mỹ Lan nào đâu biết Tô Nhược Hân bị mười mấy người vây quanh, chỉ muốn thoải mái dạo phố.

“Được.”

Tô Nhược Hân cúp điện thoại, ngại ngùng nói với mọi người: “Sáng và chiều hôm nay tôi đều có hẹn rồi, buổi tối tôi sẽ đưa đơn thuốc cho chị Chúc, sau đó tuần sau tôi sẽ trở lại thăm chị ấy, đến lúc đó lại khám bệnh cho mọi người.”

“Được được được, cô Tô đã có hẹn thì mau đi đi, bệnh của chúng tôi đều là mấy bệnh vặt vãnh, không vội một hai ngày, nhưng thứ bảy tuần sau cô nhất định phải đến đấy, chúng tôi mời cô ăn cơm, cảm ơn khám chữa bệnh của cô.”

Mặc dù hàng xóm láng giềng trong tòa nhà cho thuê này đều là thuê phòng trọ, điều kiện nơi ở cũng không được tốt lắm, nhưng bọn họ đều là người dân chân chất, ở cùng với bọn họ cảm thấy vô cùng thân thiết.

Tô Nhược Hân đồng ý.

Cô cảm thấy ở cùng với bọn họ có cảm giác vô cùng yên tâm, những người này đều là loại người chỉ cần cô đối xử với bọn họ tốt một chút, bọn họ sẽ hận không thể móc tim móc phổi ra cho cô.

Thấy Tô Nhược Hân muốn đi, Chúc Yên nói: “Cô Tô, tiền thuốc là bao nhiêu?”

Tô Nhược Hân xua xua tay: “Chỉ hai gói thuốc mà thôi, không cần tiền.” Mặc dù cô cũng không phải người hào phóng, nhưng vẫn bỏ ra được tiền cho hai gói thuốc, biết Chúc Yên đang túng thiếu, Tô Nhược Hân vốn cũng không muốn lấy tiền.

“Sao có thể như vậy được, cô là một học sinh cấp ba, việc học tập bận rộn như vậy, bắt cô chạy đến khám bệnh cho tôi đã là lãng phí thời gian của cô rồi, thế mà ngay cả tiền mua thuốc cũng phải để cô trả, như vậy không được.”

Tô Nhược Hân giơ tay đẩy tờ năm trăm nghìn Chúc Yên đưa tới: “Thật sự không đáng bao nhiêu, nếu chị cứ muốn đưa cho tôi, vậy buổi tối tôi không đưa đơn thuốc mới cho chị, tuần sau cũng không đến nữa.”

Nghe thấy cô nói như vậy, các hàng xóm không vui: “Yên, cô không thích cô Tô thì cứ nói thẳng, tuần sau cô ấy đến thì để cô ấy đến nhà chúng tôi là được rồi, chúng tôi đều rất thích đó.”

“Ai… ai nói tôi không thích cô Tô, không phải là tôi ngại hay sao, để Tô Nhược Hân mất công đến khám bệnh cho tôi, tôi còn không trả tiền thuốc, mọi người không cảm thấy như vậy là quá đáng à?”

“Ừ, là hơi quá đáng, nhưng chờ cô uống thuốc của cô Tô xong rồi khỏe lên, sau này còn nhiều thời gian để báo đáp, cũng không thiếu tiền một hai thang thuốc này, gấp cái gì.”

Chúc Yên suy nghĩ, thấy cũng đúng: “Vậy được rồi, tôi không đưa tiền nữa, cô Tô, cô mau đi đi, tuần sau gặp.”

Lúc này Tô Nhược Hân mới chen ra khỏi đám đông vây kín ba tầng ngoài ba tầng trong rồi rời khỏi gian phòng này.

Khi đi ra khỏi cửa tòa nhà, trong tay đã nhiều thêm mấy cái túi.

Tất cả đều là đồ những người kia cố nhét vào trong tay cô.

Có trứng gà luộc, có hoa quả tươi, còn có mấy túi thổ sản, thoạt nhìn chính là đồ những người dân chân chất kia mang từ quê lên nhưng không nỡ ăn.

Tô Nhược Hân xách lấy, trong lòng cảm động, cô cũng chỉ là làm một chuyện nhỏ nhặt dễ như trở bàn tay mà thôi, nhưng những người này đều đối xử với cô như người thân, thật ấm lòng.

Xách theo túi lớn túi nhỏ ra ngoài, lập tức nhìn thấy Phương Tấn.

Tô Nhược Hân giật mình: “Phương Tấn, sao anh lại đến đây?”

“Cậu Hạ không đến được, buổi sáng anh ấy còn có việc phải xử lý, cô muốn đi đâu, tôi đưa cô đi.” Anh ta đưa Hạ Thiên Tường đến trung tâm hội nghị, xe còn chưa dừng hẳn, Hạ Thiên Tường đã giục anh ta đến làm tài xế cho Tô Nhược Hân.

Giống như hận không thể tự mình đến đón, đáng tiếc anh bận quá, hội nghị quốc tế này không thể không có anh, ai cũng không thay thế được, cho nên anh mới để Phương Tấn đến đón Tô Nhược Hân.

“Tô Nhược Hân, đây là bạn trai cô sao?” Một người phụ nữ tiễn cô ra vừa nhìn thấy Phương Tấn trông vẻ giỏi giang thì hai mắt đều sáng lên, tò mò hỏi Tô Nhược Hân.

Phương Tấn hoảng rồi, vừa định giải thích anh ta không phải thì đã nghe thấy Chúc Yên nói: “Anh ta không phải đâu, bạn trai của cô Tô cao hơn anh ta, đẹp trai hơn anh ta, chỉ là… chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?”

“Không… không có gì.” Thật ra chỉ là hơi kiêu ngạo lạnh lùng.

Nhớ đến dáng vẻ lạnh lùng của Hạ Thiên Tường, Chúc Yên cảm thấy nếu là Hạ Thiên Tường đến đón Tô Nhược Hân, chắc chắn sẽ không để Tô Nhược Hân khám bệnh cho những hàng xóm này của chị ta.

Phương Tấn thở phào nhẹ nhõm, tuyệt đối không dám để cho người khác ghép anh ta với Tô Nhược Hân, nếu không anh ta cảm thấy anh ta khó mà giữ được cái mạng nhỏ.

Không ngờ, anh ta vừa thở phào một hơi, lại có một người phụ nữ chỉ vào anh ta rồi hỏi Chúc Yên: “Còn đẹp trai hơn anh ta sao?”

“Tất nhiên, chính là kiểu đẹp trai siêu cấp.” Chúc Yên ngẫm nghĩ, vẫn cảm thấy Hạ Thiên Tường đẹp trai hơn.

Phương Tấn cảm thấy mình trúng một vạn đòn chí mạng, mỗi lần có người so sánh anh ta và Hạ Thiên Tường, anh ta đều bị đánh cho không còn chút cặn.

Cúi đầu nhìn giao diện người dùng chia sẻ trên màn hình điện thoại, tự hỏi không biết lúc này Hạ Thiên Tường đang đeo tai nghe có nghe thấy hay không, lại nghe Tô Nhược Hân bình tĩnh tự nhiên nói: “Chị Chúc, chị đừng nói lung tung, cậu Hạ không phải bạn trai tôi.”

Tiêu rồi, Phương Tấn cảm thấy chắc chắn những ngày tháng đi theo Hạ Thiên Tường sau này sẽ rất khó khăn….

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio