- cậu đừng cản mình, mình phải đánh bà ta.
Nhược Giai cố gắng ngăn cản nhưng Kỉ Vi Vi thì kiên quyết muốn đánh người.
Trần Mỹ Lệ cũng không chịu xuống nước mà nhào đến khiêu khích.
- cậu thấy không ? Bà ta dám khiêu khích mình.
Bà nghĩ tôi không dám đánh bà à ?
Kỉ Vi Vi cứ nhào đến nhưng luôn bị Nhược Giai cản.
Nếu không phải vì để ý Nhược Giai đang mang thai thì Kỉ Vi Vi đã đẩy mạnh cô ra để bay đến đánh Trần Mỹ Lệ.
- các người náo loạn đủ chưa ?
Từ phía sau vọng đến âm thanh quen thuộc lạnh lẽo của Sở Dịch.
Tất cả mọi hành động đều được dừng lại.
- mẹ đến đây làm gì ?
Sở Dịch lạnh lùng hỏi nguyên nhân Trần Mỹ Lệ đến.
Lúc trước có Thẩm Nhược Lệ ở đây, bà ta đến thì hắn không nói.
Vi bà ta và Thẩm Nhược Lệ hợp tính nhau sẽ không thể gây khó dễ.
Nhưng lần này Thẩm Nhược Lệ đã đi khỏi, bà ta cũng biết rõ nên nói lấy cớ đến thăm Thẩm Nhược Lệ là không thể nào.
Nên mục đích duy nhất chỉ có đến gây sự với Nhược Giai mà thôi.
Sở Dịch ở bang hội nhận được tin cũng phải gấp rút chạy về để tránh việc như lần trước cô bị bắt nạt.
Nhưng không ngờ vừa về đến, đã có một trận hỗn chiến.
- mẹ đến để thăm con.
Mẹ cũng đến để hỏi rốt cuộc là vì sao mà Tiểu Lệ lại rời khỏi Sở gia.
Tiểu Lệ ? Kỉ Vi Vi nghe được cái tên này liền có biểu cảm khinh miệt.
- một núi không thể có hai hổ, một nước càng không thể có hai hậu.
Cho nên cô ta buộc phải rời khỏi.
Câu trả lời này của Sở Dịch khiến cho Kỉ Vi Vi vô cùng hài lòng.
Nhược Giai thì không có biểu cảm hay thái độ gì.
- Tiểu Lệ mới là vợ của con.
Cho dù đi cũng phải là Thẩm Nhược Giai.
Cô ta vốn dĩ là kẻ thứ ba phá hủy tình cảm của hai đứa con.
Trần Mỹ Lệ vẫn luôn đứng về phía của Thẩm Nhược Lệ.
- bác gái, người ta nói tình cảm là thứ khó cắt đứt nhất.
Nếu như nó dễ dàng cắt đứt như vậy là bởi vì tình cảm của một trong hai người không được bền vững hoặc là chưa đủ sâu sắc.
Bác muốn trách thì trách con trai của bác và Thẩm Nhược Lệ, sao lại thành đổ thừa cho Giai Giai ?
Kỉ Vi Vi xen vào nói.
Trần Mỹ Lệ càng nhìn càng không thuận mắt với cả hai người họ.
- đừng có mà tìm cớ cho sự giật chồng người khác.
Kẻ thứ ba thì mãi mãi là kẻ thứ ba mà thôi.
Ánh mắt đầy lửa giận nhìn về phía Nhược Giai.
- ông chủ Sở, chuyện gia đình của anh tôi không quản nổi.
Nhưng mà bà ta nhiều lần gây khó dễ cho Giai Giai, tôi không thể nào nhịn được.
Một là anh giải quyết cho rõ ràng với bà ta.
Hai là tôi đưa Giai Giai về Âu Dương gia.
Anh chọn đi !
Nhược Giai không nghĩ đến Kỉ Vi Vi sẽ uy hiếp Sở Dịch.
Sở Dịch tuyệt đối sẽ không vì cô mà tranh cãi với mẹ của mình.
Nhược Giai trong lòng luôn đề cao vị trí của Trần Mỹ Lệ trong lòng của Sở Dịch.
- thím Chu, đưa bà chủ lên phòng đi.
Thím Chu chạy ra, dìu Nhược Giai rời khỏi.
- còn cô về đi.
bg-ssp-{height:px}
Tôi nhất định sẽ cho Nhược Giai câu trả lời.
Kỉ Vi Vi gật đầu bỏ về.
Chỉ còn lại một mình Trần Mỹ Lệ.
- mẹ theo con lên thư phòng một chút, con có chuyện muốn nói với mẹ.
Cả hai người cùng nhau lên thư phòng.
- rốt cuộc con có chuyện gì mà không thể nói ở dưới đại sảnh ?
Trần Mỹ Lệ cũng không biết con trai mình định nói gì.
- nếu con khuyên mẹ từ bỏ thành kiến với Thẩm Nhược Giai thì điều…
- con giống với loại người sẽ đi khuyên nhủ người khác sao ? Mẹ cũng đừng đề cao bản thân mình quá mức như thế.
Lời nói của Sở Dịch hoàn toàn nằm ngoài suy nghĩ của Trần Mỹ Lệ.
- vậy con muốn nói gì ?
Sở Dịch mớ máy tính ra, sau đó xoay màn hình lại để Trần Mỹ Lệ xem cho rõ.
- những gì muốn nói đều ở trong máy tính này.
Mẹ tự xem đi, con về phòng đây.
Sở Dịch đứng dậy rời khỏi phòng.
- sau khi xem xong thì hi vọng sau này mẹ đừng đến đây để gây khó dễ cho Nhược Giai nữa.
Câu nói nhắn nhủ trước khi Sở Dịch đóng cửa phòng.
Sau khi Nhược Giai được thím Chu đưa lên phòng, thím Chu cũng rời khỏi.
Nhược Giai cũng mau chóng đi thay đồ ra cho thoải mái.
Cô nằm trên giường, cầm quyển sách lên đọc.
Tên quyển sách là những điều cần biết khi chăm sóc trẻ sơ sinh.
" cạch " tiếng cửa vang lên làm cho cô nhanh chóng chuyển hướng chú ý đến người sắp đi vào.
- nghe thím Chu nói em bị mẹ đẩy ngã, anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra.
Những chuyện vừa xảy ra lúc nãy đều được thím Chu nói lại tường tận cho Sở Dịch nghe.
So với Thẩm Nhược Lệ cứng rắn, mạnh mẽ thì Nhược Giai lại khiến hắn lúc nào cũng phải lo lắng.
Nhưng như vậy cũng tốt, hắn sẽ không cảm thấy bản thân quá vô dụng như lúc ở cùng với Thẩm Nhược Lệ.
Cô cần hắn bảo vệ, cần hắn quan tâm, còn cần hắn chăm sóc.
Thẩm Nhược Lệ thì không !
- em không sao ! Không cần đến bệnh viện đâu.
Nhược Giai đóng quyển sách lại, đặt lên bàn ngay bên cạnh giường.
- xin lỗi vì đã để em chịu ấm ức suốt thời gian qua.
Nhược Giai mỉm cười đáp lại.
- mọi chuyện cũng đã qua cả rồi.
Tuy là ở cùng nhà với Sở Dịch nhưng Nhược Giai luôn giữ khoảng cách nhất định với Sở Dịch.
Đến cả lời nói cô cũng rất cẩn trọng không để bản thân nói sai.
- anh đáng sợ đến mức khiến em phải giữ khoảng cách với anh như vậy sao ?
Sở Dịch từng bước tiến lại ngồi bên mép giường cạnh Nhược Giai.
Nhược Giai liền nhích mình xích ra để giữ khoảng cách nhất định.
Cô có tình cảm với Sở Dịch là thật nhưng cô biết rõ cô có thể trở lại Sở gia là vì đứa bé trong bụng.
Sở Dịch chịu nhận cô là vợ cũng là vì có đứa bé mà thôi.
- chúng ta thật sự không phải là vợ chồng.
Nếu như không có đứa bé ràng buộc thì anh cũng sẽ không đón em về.
Em biết mà ! Em biết rõ vị trí của mình nằm ở đâu, em sẽ không vượt quyền đâu.
Lời nói của cô lúc này không biết vì sao cứ như một nhát dao đâm vào tim của hắn.
Hắn rất khó chịu.
Nhưng lại không biết tại sao bản thân lại như vậy.
- em không tin tưởng bản thân mình hay là không tin tưởng con người của anh ?
Nhược Giai im lặng không biết nên trả lời thế nào.
Cô không hề có tự tin với chính mình, càng không dám hi vọng nhận được tình cảm của Sở Dịch.
- vị trí của em trước kia anh không hề nghĩ nó quan trọng như vậy.
Nhưng bây giờ thì khác rồi, vị trí của em không biết từ lúc nào đã chiếm trọn trong lòng của anh.
Sở Dịch nắm lấy bàn tay cô đặt trên ngực của mình, ngay vị trí của trái tim.
- em cảm nhận được không ?.