"Từ Thiếu Bạch, anh là người yêu cầu đoàn làm phim loại em ra ngoài!"
Lê Thanh Tuyết tức giận hỏi, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm người đàn ông đang ngồi vắt chân lên ghế, từ nãy đến giờ vẫn luôn chăm chăm vào màn hình máy tính.
Bàn tay Lê Thanh Tuyết cuộn tròn thành nắm đấm, chuyện này cô phải làm cho ra lẽ mới được.
Nỗ lực của cô, nói hủy là hủy được à? Cô yêu Từ Thiếu Bạch, nhưng điều đó chẳng đồng nghĩa với việc anh đủ điều kiện chà đạp lên tình cảm ấy một cách bất chấp.
Toàn bộ mọi thông tin nghe được từ phía đạo diễn đều khiến Lê Thanh Tuyết khẳng định rằng, Từ Thiếu Bạch là nhà đầu tư cho bộ phim kia.
Anh vì Thái Hy Tịnh mà chả tiếc đẩy Lê Thanh Tuyết một cái thật mạnh dù biết đó là khát khao bấy lâu nay trong lòng cô.
Trong mắt Từ Thiếu Bạch, mãi mãi chỉ tồn tại hình bóng cô gái tên Thái Hy Tịnh thôi, còn Lê Thanh Tuyết chỉ là bước đệm cho người ta nổi tiếng.
Nhẫn tâm lắm!
Ngón tay Từ Thiếu Bạch hơi khựng lại, anh bất chợt ngẩng đầu lên, bốn mắt đối diện với nhau.
Tuy nhiên, người đàn ông cũng chẳng ngần ngại mà thừa nhận: "Đúng vậy.
Tôi đã bỏ tiền ra đầu tư vào đoàn, việc yêu cầu chọn diễn viên cũng là tôi đưa ra.
Hy Tịnh muốn đóng, nên em hãy chấp nhận rút lui đi, đừng tiếp tục làm lớn chuyện lên nữa." Thanh âm đầy lạnh lùng, dường như Từ Thiếu Bạch chẳng hề để ý đến tâm trạng Lê Thanh Tuyết hiện giờ ra sao.
Về phần Thái Hy Tịnh kia, cô ta loáng thoáng nghe được Lê Thanh Tuyết lấy được vai nữ chính, dù gì thì quan hệ của cô ta trong giới giải trí cũng khá nhiều.
Ban đầu, người phụ nữ đã cực kỳ căm ghét Lê Thanh Tuyết rồi, cô ta muốn kết hôn cùng Từ Thiếu Bạch, nhưng bị đối phương ngáng đường.
Biết được đấy là ước mơ mà Lê Thanh Tuyết ấp ủ, Thái Hy Tịnh chẳng màng mọi thứ mà giẫm đạp lên đó.
Chỉ cần thấy cô đau khổ, Thái Hy Tịnh liền vô cùng hả hê.
Hơn nữa, cô ta không muốn nhìn thấy Lê Thanh Tuyết nổi tiếng, sánh ngang địa vị với bản thân.
Chính vì thế, Thái Hy Tịnh đã tới tìm Từ Thiếu Bạch, năn nỉ anh, nói rằng mình có hứng thú với vai diễn đang chuẩn bị được bàn giao cho Lê Thanh Tuyết.
Lúc mới đầu, Từ Thiếu Bạch còn có chút do dự, nhưng anh vẫn lựa chọn đứng về Thái Hy Tịnh.
Người đàn ông liền tạo sức ép lên phía nhà sản xuất, yêu cầu để Thái Hy Tịnh ra nhập đoàn làm phim.
Và mọi chuyện diễn ra đúng như dự đoán.
Hẳn là bây giờ, Thái Hy Tịnh đang cảm thấy hả hê lắm, cô ta chỉ muốn cười trên nỗi đau đã tạo ra cho Lê Thanh Tuyết thôi dù bộ phim kia người phụ nữ chẳng chút hứng thú, diễn chỉ cho có thôi.
Nhưng Từ Thiếu Bạch sẵn sàng vung tiền vì cô ta, Thái Hy Tịnh rất vui.
"Chỉ vì vậy mà anh nhẫn tâm đẩy em ra bên ngoài?" Lê Thanh Tuyết nấc lên từng tiếng, hốc mắt đỏ hoe, cắn chặt răng mà hỏi: "Từ Thiếu Bạch, anh chỉ biết quan tâm đến Thái Hy Tịnh muốn hay không, nhưng liệu anh có biết, đây là lần đầu tiên em nhận được vai chính? Bao nhiêu năm qua, em cố gắng đi lên từ những vai nhỏ lẻ, cuối cùng cũng tìm được cơ hội cho bản thân, thế mà chính tay anh đã phá hủy ước mơ em ấp ủ.
Anh nói đi, sao anh lại tàn nhẫn đến như thế?" Giọng nói ngập tràn đau khổ, ai nghe cũng cảm thấy nhói lòng cho cô.
Chứng kiến mọi thứ tốt đẹp lần lượt bị chính tay người mình yêu hủy hoại là cảm giác gì chứ?
Rốt cuộc anh có từng để tâm đến suy nghĩ của Lê Thanh Tuyết chút nào không?
Dù gì cô đã ở bên anh suốt những năm qua.
"Em chỉ mới thử sức những vai phụ, lấy gì đảm bảo cân được vai chính?" Sắc mặt Từ Thiếu Bạch vẫn chẳng hề biến đổi, hời hợt hỏi: "Tôi là nhà đầu tư, đương nhiên phải nghĩ đến lợi ích, đặt nó lên hàng đầu rồi.
Tôi nói em không hợp thì chính là không hợp.
Ngoan ngoãn trở về nhà đi, phim để Hy Tịnh đóng đã hợp lý nhất rồi."
Lê Thanh Tuyết phì cười nhưng hai mắt đổ lệ, cô đau đớn đáp trả: "Anh chưa thấy em thử làm sao biết được? Từ Thiếu Bạch, chả qua là anh thiên vị cho Thái Hy Tịnh mà thôi, đừng lấy lý do lợi ích ra để mà lấp liếm.
Ngoài kia có bao nhiêu là phim tìm đến cô ấy, sao cứ phải nhắm vào em làm gì?" Hiện tại, cô đã thật sự tuyệt vọng đối với người đàn ông đang đứng trước mặt mình rồi.
Tưởng chừng dù chẳng có tình yêu, nhưng Từ Thiếu Bạch vẫn để tâm đến việc Lê Thanh Tuyết ở cạnh anh, nhưng cuối cùng tất cả chỉ là do cô ôm ảo mộng thôi.
"Đủ rồi đấy! Lê Thanh Tuyết, từ lúc nào em trở nên nhiều lời thế?" Từ Thiếu Bạch tức giận đập bàn, anh đứng dậy, nhíu mày: "Hiện giờ em vẫn còn là nghệ sĩ dưới trướng do công ty tôi quản lý, tôi yêu cầu ra sao em đều phải chấp hành.
Tôi ghét nhất là những kẻ cãi lời, chắc hẳn em hiểu rõ nhỉ?"
Từ Thiếu Bạch từng bước đến gần Lê Thanh Tuyết, người đàn ông bỗng vươn tay ghì chặt cô vào trong lồng ngực, ánh mắt bỗng trở nên dịu dàng: "Tôi biết lần này em chịu thiệt, nhưng yên tâm, tôi nhất định bù đắp cho em.
Hy Tịnh thích kịch bản giao cho em, cứ nhường cho cô ấy đi.
Chờ tôi vài ngày, tôi sẽ tìm cho em vài bộ phim, đầu tư cũng như chất lượng chẳng kém gì bộ kia cả."
Xem ra anh còn có chút lương tâm.
Từ Thiếu Bạch đúng là cảm thấy có lỗi với Lê Thanh Tuyết, tuy nhiên, anh luôn ôm một suy nghĩ rằng, chỉ cần mình dỗ vài câu, Lê Thanh Tuyết đều sẽ ngoan ngoãn nghe theo.
Anh khẳng định, chỉ cần để vợ mình đóng phim, cô sẽ trở nên ngoan ngoãn giống với trước đây khi hai người còn chung sống hòa hợp.
Lê Thanh Tuyết giữ yên lặng, đôi mắt ngây thơ ngày nào nay đã trở nên vô cảm.
Nhắm nghiền mắt lại, người con gái hoàn toàn không phản ứng.
Những hơi thở thều thào phả vào cơ ngực rắn chắc phía trước, tuy vậy, cảm xúc trong cô đã dần trở nên nguội lạnh.
Ở vị trí gần như vậy, Lê Thanh Tuyết nghe thấy toàn bộ tiếng tim đập nơi lồng ngực Từ Thiếu Bạch cũng như dòng khí lạnh toát ra từ trên người anh khiến sống lưng Lê Thanh Tuyết run lên.
Dù không cam tâm, nhưng cô chẳng có cách nào đối đầu với Từ Thiếu Bạch cả, ngoại trừ việc nghe theo những gì anh sắp xếp.
Còn về lời hứa kia, Lê Thanh Tuyết chả biết mình có thể tin nổi không nữa?
Cô hiện giờ rất mệt mỏi, chẳng muốn để tâm vào Từ Thiếu Bạch.
Cuối cùng, anh buông Lê Thanh Tuyết ra, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô: "Hôm nay chắc em đã mệt rồi, để tôi kêu người đưa em về nhà."
Cô lẳng lặng làm theo.
Thời gian sau, Lê Thanh Tuyết vẫn luôn ở lì trong nhà, cô muốn để bản thân yên tĩnh vài ngày.
Tần suất Từ Thiếu Bạch về thăm cô cũng nhiều hơn, thỉnh thoảng anh sẽ hỏi han Lê Thanh Tuyết mấy câu, nhưng cô cũng chỉ trả lời cho qua loa lấy lệ.
Chắc hẳn là Từ Thiếu Bạch thấy có lỗi nên mới tỏ ra thương hại cô như vậy, nhưng tâm tình Lê Thanh Tuyết thật sự đã nguội lạnh rồi, cô chả buồn để tâm nữa.
Hôm nay, khi trở về, Từ Thiếu Bạch thấy cô thẫn thờ ngồi trên ghế, anh nhướng mày, tiến đến gần, quan tâm: "Em bị sao vậy? Có cần đi bệnh viện không?"
"Em ổn! Anh bận thì cứ giải quyết đi!" Cô nhàn nhạt nói, thanh âm chẳng hề mang chút cảm xúc.
Từ Thiếu Bạch khó chịu ra mặt: "Em vẫn còn giận?"
"Không có, chỉ là em muốn yên tĩnh chút thôi." Dứt lời, Lê Thanh Tuyết đứng dậy, bình tĩnh trở về phòng ngủ, sắc mặt nhợt nhạt..