Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

chương 1285: rèn luyện thân thể

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vừa đi tới hậu viện, mới phát hiện, Lâm Nhược Khê sắc mặt nghiêm chỉnh nôn nóng đi qua đi lại, chỉ thiếu không giống trẻ con cắn móng tay.

Thấy Dương Thần đột nhiên đi vào, cô lúc đầu là sắc mặt vui vẻ, nhưng theo sát phía sau nhìn Dương Thần toàn thân nhuống máu giống ăn mày đầu đường liền ngơ ngác không nói ra lời.

Dương Thần rất tự giác nâng tay áo lên, ngửi ngửi mùi trên người mình, quả thật không được tốt cho lắm, thậm chí một số chỗ cũng dính một ít máu và thịt, không khỏi xấu hổ cười.

- Cái này… có chút mắc ói, không sao, anh đến phòng khác tắm.

Thấy Dương Thần quay người đi, Lâm Nhược Khê khẩn trương chạy tới trước, níu ống tay áo hắn.

- Nghĩ gì thế, sao phải đi phòng khác, muốn để người trong nhà nói em ghét bỏ anh phải không? Ở cùng anh lâu như vậy, em sớm quen rồi, không phải là máu và thịt sao, theo em vào trong!

Cô quyết không buông tha, khiến tâm tư Dương Thần không khỏi trở nên nhu hòa, cũng không cự tuyệt.

Sau khi vào trong phòng tắm, Lâm Nhược Khê cởi quần áo rách trên người Dương Thần xuống, giặt đến nỗi tay của bản thân cũng niêm lại, rồi lại nhanh nhẹn chạy ra bên ngoài cầm quần áo tắm vào.

Dương Thần mở vòi phun ra, bắt đầu tắm, nhìn thấy Lâm Nhược Khê không hề e dè mà ra ra vào vào, căn bản không nhìn toàn thân mình đang trần chuồng, không khỏi cười xấu xa nói:

- Ai, nhớ tiểu cô nương ngày nào vào cửa phòng còn thẹn thùng, bây giờ đã biến thành bộ dạng này.

- Sao vậy.

Lâm Nhược Khê đang thu dọn quần áo bẩn, còn chưa kịp phản ứng lại.

- Chẳng trách người ta nói hôn nhân là phần mộ của tình yêu, xem tình huống này, về sau cũng chỉ có thể làm mẹ trẻ con rồi, chậc chậc.

Dương Thần vẻ mặt tiếc hận cười giỡn nói.

Động tác trên tay Lâm Nhược Khê dừng lại, lúc này mới ngẩng lên tức giận nhìn hắn,

- Đàn ông chính là không có tự trọng, đối với anh tốt một chút anh liền không biết khiêm tốn à? Nếu không sau này em ngủ cùng Lam Lam.

Dương Thần cười ha hả nói:

- Bảo bối Nhược Khê, anh không phải hay nói đùa sao, đừng tưởng thật. Mà, Lam Lam đâu?

Lâm Nhược Khê lườm hắn một cái,

- Còn không phải bởi vì không cho nó đi ra ngoài sao, chờ trong phòng Thái gia gia liền ngủ mất, vẫn chưa dậy nữa. Thật là, từ khi tu luyện với anh, đứa nhỏ này càng ngày càng ham ngủ, ăn sáng xong liền có thể tiếp tục ngủ, khiến cho người ta lo lắng.

- Dù sao cũng còn ngủ, lao động trí óc quá nhiều, não bộ dưới tình huống chưa dậy thì hoàn toàn vẫn là rất căng thẳng, thích ngủ cũng là bình thường.

Dương Thần có chút cảm thán,

- Anh năm đó là muốn ngủ đều không được ngủ, lo lắng ngủ rồi sẽ chết đi không tỉnh dậy được nữa, luôn vì ý nghĩ có thể được sống mà phải tu luyện…

- Con bé hiện tại muốn cái gì có cái đó, cũng không cần lo lắng có người sẽ làm hại nó, so với anh lúc nhỏ hạnh phúc hơn nhiều rồi. Nghĩ lại, anh nửa năm đầu mới về nước con thả lỏng được một chút, nhiều năm như vậy, thật đúng là mệnh lao lực… Trước kia là vì mình, bây giờ là vì mẹ con em…

Trong lúc nói liên miên cằn nhằn những lời này, cũng vô tình tắm sạch sẽ rồi.

Lâm Nhược Khê im lặng đứng bên cạnh nghe, đưa tới một cái khăn lông và quần áo tắm.

Dương Thần chậm rãi mặc vào rồi quay vào phòng ngủ, yên tĩnh ngồi trên giường.

Vừa mới ngồi xuống, trong đầu lại hiện lên bóng dáng Dương Liệt, đây là thứ khó có thể rút ra, chung quy chính là họa lớn trong lòng.

Nhưng làm quá mức lộ liễu sẽ khiến Quách Tuyết Hoa gặp đả kích lớn.

Có lẽ, mình nên tìm một cơ hội, lặng lẽ giết chết…

- Nghĩ gì thế?

Âm thanh nhẹ nhàng của Lâm Nhược Khê bỗng nhiên cắt đứt suy nghĩ của Dương Thần.

Ngẩng đầu thấy Lâm Nhược Khê vẻ mặt lo lắng nhìn mình, Dương Thần mới mỉm cười nói:

- Không có gì, chỉ là nghĩ mấy người kia sẽ giải quyết hậu quả như nào.

Lâm Nhược Khê mấp máy môi, sau một hồi cân nhắc ngồi xuống bên cạnh Dương Thần, ánh mắt đưa tình nói:

- Em biết em không nên hỏi chuyện bên ngoài, em chỉ muốn nghe lời nói thật của anh.

- Cái gì?

- Chúng ta bây giờ không phải có rất nhiều kẻ thù sao? Có phải rất nguy hiểm không?

Lâm Nhược Khê không yên tâm mở to mắt.

Dương Thần thoải mái vỗ vỗ ngực mình cười,

- Không phải đã có anh ở đây sao, sợ cái gì.

- Vậy anh phải đồng ý với em, nếu thật sự có chuyện gì, ít nhất phải nói cho em biết, em không phải loại phụ nữ ngu xuẩn không có lý trí, em cũng có sức phán đoán.

Lâm Nhược Khê vô cùng nghiêm túc nói.

Dương Thần đột nhiên cảm giác được người phụ nữ này có lúc nghiêm túc, môi hơi vểnh, lông mi lấp lánh, thêm một chút ngốc nghếch đáng yêu, không kìm lòng được liền vươn tay trái, muốn vuốt ve hai má Lâm Nhược Khê.

Nhưng vừa mới khoát tay, đưa ra một nửa, Dương Thần không khỏi nhíu nhíu mày.

Ở kẽ móng tay phải của mình vẫn có một tia màu đỏ, hiển nhiên là máu lọt vào bên trong, trong lúc nhất thời không thể hoàn toàn rửa sạch.

Thậm chí, trên tay còn mơ hồ tản ra mùi sữa tắm trộn với máu.

Chỉ cần nghĩ đến ban nãy, chính bàn tay này còn bóp nát cổ một người, dính các loại máu, Dương Thần liền cảm thấy bàn tay này hết sức dơ bẩn.

Nổi lên một tia tự chế giễu, Dương Thần thu bàn tay về gật gật đầu,

- Anh biết rồi, nhất định sẽ nói cho em biết.

Lâm Nhược Khê đột nhiên giơ tay, túm lấy tay trái vừa mới buông ra của Dương Thần đưa đến mặt mình, không chút do dự dán lên.

Dương Thần ngơ ngác không kịp phản ứng, liền cảm thấy bàn tay mình đã áp lên má phải mềm mại của phụ nữ.

- Sao phải buông tay, cũng không phải không cho anh chạm, chê em bẩn sao?

Lâm Nhược Khê chu môi.

Dương Thần cười khổ,

- Không phải, trên tay anh còn có chút mùi máu tươi, trong móng tay cũng bẩn.

- Em có nói em để ý sao?

Lâm Nhược Khê chất vấn, đôi mắt lại có chút phiếm hồng.

- Ách…

Dương Thần không biết nên nói gì mới tốt.

Lâm Nhược Khê nhẹ nhàng cọ xát khuôn mặt, như thể khiến cho Dương Thần dán vào chặt hơn một chút.

- Anh biết không, mặc kệ trên tay anh dính thêm bao nhiêu máu tươi, chạm vào bao nhiêu thi thể dơ bẩn, trong mắt em, trong lòng em, đây vĩnh viễn là đôi tay kéo em đi dạo phố, đôi tay thay em đỡ viên đạn lạnh, đôi tay đánh thức ý niệm ngu xuẩn trong đầu em, ôm em ngủ, đôi tay ôm con gái…

- Em vĩnh viễn không cảm thấy nó dơ bẩn, vì nó là tay của chồng em, tay của người em yêu…

Lời nói giống như mưa xuân nhè nhẹ khiếm hốc mắt Dương Thần oánh nhuận.

Để che dấu xấu hổ, Dương Thần cúi đầu cười cười,

- Lâm Nhược Khê, ai đưa kịch bản cho em?

- Em rất nghiêm túc.

Lâm Nhược Khê cố chấp nói.

Dương Thần nhìn bộ dáng ngơ ngác của người phụ nữ này cảm thấy đặc biệt dễ bắt nạt, lại là khi sau một hồi máu tanh giết chóc, nội tâm âm u lạnh lẽo, cần gấp một loại nhu tình ấm áp mềm mại.

Một tay Dương Thần dứt khoát nhấc Lâm Nhược Khê lên đầu gối, tay kia thì ôm lấy eo của cô quăng về chính giữa chiếc giường!

- A!

Lâm Nhược Khê kêu lên một tiếng, liền phát hiện Dương Thần đã ép lên trên người mình!

Sau khi lập tức ý thức được người đàn ông này muốn làm gì, Lâm Nhược Khê khẩn trương đưa hai tay chống đỡ cái miệng Dương Thần đang muốn hôn xuống, duyên dáng nói to:

- Đừng mà! Ban ngày ban mặt, còn chưa tới trưa, hơn nữa em còn chưa tắm!

- Vợ anh đều không chê tay anh ô uế, anh sao có thể ghét bỏ vợ chưa tắm đây, hơn nữa, bảo bối Nhược Khê của anh chỗ nào cũng thơm!

Dương Thần cười ha ha, đầu đã mặc kệ ba nghìn hai mươi mốt cửa ải nhét vào giữa ngực và cổ Lâm Nhược Khê, tùy ý hôn lên.

Lâm Nhược Khê không có cách nào khác, cũng chỉ có thể tùy ý hắn, chỉ là buồn bực vừa mới thay một bộ quần áo, chút nữa lại phải thay.

Chính lúc này, Dương Thần lại im bặt dừng lại, vẻ mặt cổ quái nhìn về phía cửa phòng ngủ.

Lâm Nhược Khê đang muốn hỏi điều gì, lại nghe thấy tiếng cửa ‘ồn ào’ bị người dùng lực đẩy ra!

- Mẹ mẹ mẹ mẹ! Cha quay lại rồi sao?

Cô bé mập giống như quả bóng tròn cứ như vậy mà lăn vào phòng, thịt trên mặt còn nảy lên.

Giờ phút này, Lam Lam mở đôi mắt to ngập nước, nghiêng cái đầu, nhìn cha mẹ hai người chồng lên nhau trên giường, đầu đầy dấu chấm hỏi.

- Cha, mẹ, hai người đang chơi gì vậy?

Lam Lam rốt cục không kìm nổi hỏi.

Sắc mặt Lâm Nhược Khê đỏ hồng, hận không thể chui xuống gầm giường! May là vẫn còn mặc quần áo, bằng không thì xong rồi!

Dương Thần lại rất điềm tĩnh nói:

- Cha và mẹ đang vận động, rèn luyện thân thể.

- Rèn luyện thân thể? Vậy Lam Lam cũng muốn!

Nói xong, Lam Lam nhảy lên trên giường.

Dương Thần vội vã dừng lại, giơ tay ngăn chặn nói:

- Lam Lam ngoan, loại vận động này phải lớn mới có thể chơi… Bây giờ Lam Lam đi ra ngoài tìm Thái gia gia chơi đi, trước khi cha mẹ ra khỏi phòng thì không được đi vào.

Lam Lam có chút không vui, vểnh đôi mắt trông mong nhìn Dương Thần, vài phần đáng thương, giống như đang nói cô bé bị ghét bỏ.

Lều nhỏ phía dưới quần Dương Thần lúc này sắp nứt vỡ rồi, quả thực muốn hỏng mất!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio