Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

chương 1373: tiền trảm hậu tấu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chờ cúp điện thoại, Lý Độn ném điện thoại đi, trở mình bắt đầu mặc quần áo.

Trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ, quần áo không chỉnh tề, Đường Tâm mặt ửng đỏ say lòng người, vài phần u oán ngồi dậy, vừa rồi còn đang leo lên cực lạc với người đàn ông này, lên tới một nửa đã bị cuộc điện thoại quỷ cắt đứt.

- Ông xã, việc gấp gì thế?

Lý Độn áy náy quay lại cười cười, đưa tay nhéo nhéo chỗ thịt nhuyễn trước ngực bà xã,

- Tâm Nhi, thật xin lỗi, việc này hơi khó giải quyết, anh phải nói với lão nhân một tiếng, bằng không anh lo sẽ xảy ra chuyện bất ngờ.

Đường Tâm dù sao cũng là xuất thân thế gia vọng tộc, hiểu ý gật đầu, hiền lành đứng dậy mặc quần áo cho chồng.

Vợ chồng son không dễ đến được này, đương nhiên vô cùng ân ái.

Bởi vì là lúc mừng năm mới, Lý Độn cũng khó có được thời gian thanh nhàn, vốn muốn cùng vài chiến hữu sinh tử trên trường uống rượu, sau đó về nhà ân ái cùng vợ, nhưng nhận được cuộc điện thoại này, anh ta không còn tâm tư đó nữa.

Mặc quần áo xong, Lý Độn hôn Đường Tâm rồi nói,

- Tối nay quay về Đường gia, anh đến đón em và con, em muốn mang theo cái gì cứ nói cùng quản gia chuẩn bị, đừng để anh mất mặt.

Đường Tâm ngọt ngào cười, cô vốn vì chuyện của Nghiêm Bất Vấn mà căng thẳng với người nhà, hơn nữa còn bị người khinh bỉ.

Nhưng sau khi gả vào Lý gia, không những không bị người của Lý gia xem thường, ngược lại mẹ con họ còn được các bậc trưởng bối Lý gia đối xử tốt, lại càng không nói Lý Độn rất yêu chiều.

Kết quả là, địa vị của Đường Tâm ở Đường gia như nước lên thì thuyền lên, mỗi lần quay về Đường gia đều làm cô tràn đầy tự hào, tự nhiên vui vẻ về nhà mẹ đẻ.

Lý Độn sau khi ra khỏi cửa, lái chiếc xe biển Bộ An ninh của mình đến văn phòng Lý Mạc Thân.

Mặc dù là lễ mừng năm mới, nhưng Lý Mạc Vân vẫn sau khi xã giao xong sẽ xử lý một vài công vụ, biết Lý Độn muốn tới gặp mình, lão nhân có chút nghi ngờ, đứa cháu này của ông từ trước đến giờ không chuyện thì không vào Tam bảo điện, công việc đều là để mình gọi nó mới đến.

Lý Độn sau khi vào cửa, không hỏi hai lời, lộ ra bộ dáng vẻ mặt kinh hoảng, hô to nói:

- Ông à! Gay rồi! Lão Dương muốn gây chuyện!

Lý Mạc Thân ngồi trên ghế, đeo kính lão, đặt cuốn sách đang độc xuống, nhíu mày nói:

- Mới đầu năm mới đùa giỡn cái quỷ gì thế, nói tử tế xem.

- Cháu có thể không hoảng sao, lần này thiên hạ đại loạn rồi.

Lý Độn buồn bực nói.

- Cháu nói lão Dương… là tiểu tử Dương Thần kia hả?

Lý Mạc Thân day mi nói:

- Nó không phải là cãi nhau với con gái của Ninh Quang Diệu sao, lúc này không quay về Trung Hải cứu hỏa sao? Sao thế, ai lại chọc vào nó?

Lý Độn thầm nghĩ trong lòng, đúng là gừng càng già càng cay, cả ngày ở trong phòng làm việc mà chuyện gì cũng rõ ràng, không hổ là Tổng chỉ huy của cơ sở tình báo ngầm Lý gia.

Cũng chính là chuyện Lý Tinh Tinh vừa xảy ra không được bao lâu, phòng chừng đợi đến buổi tối, ông cũng sẽ biết đến sự việc.

- Đây vốn không phải chọc tới hắn, là có người đàn bà chanh chua có mắt như mù, bắt nạt người phụ nữ của hắn…

Lý Độn thở dài, kể lại sự việc.

Lý Mạc Thân sau khi nghe xong thì vỗ mạnh xuống bàn, khiển trách:

- Tiểu tử này! Ai cho cháu động đến cái cọc ngầm ở Trung Hải?

- Khương Tiểu Bạch vốn là hạt giống được cất nhắc đến Thường ủy Trung Hải, cháu làm cậu ta bại lộ thân phận, công sức bồi dưỡng mấy năm nay của chúng ta đều uổng phí rồi! Cháu có biết không?

Lý Độn rụt đầu,

- Đây thì có là gì… Làm cho Triệu Bảo Quốc kia câm miệng lại thì không ai biết chuyện nữa.

- Hừ, nghĩ đơn giản thế.

Lý Mạc Thân mắng vài tiếng, nhưng không truy cứu nhiều, ngược lại là nhíu mày nói:

- Tiểu tử cháu lúc trước không báo cáo với ta, chơi như vậy, rõ ràng là tiền trảm hậu tấu.

- Cố ý muốn để Dương Thần đối nghịch với Mông gia, lá gan của cháu thật đủ lớn, chuyện này cũng dám đùa.

- Hắc hắc, lão nhân ông vẫn nói cháu hữu dũng vô mưu, thế nào, chiêu này hay chứ, Mông gia chính là họa lớn của trung ương, hơn nữa còn là đồng minh của Ninh gia.

- Lần này nếu có thể để lão Dương động thủ thay chúng ta, đánh cho Mông gia tàn phế. Vậy chúng ta cùng Dương gia chung đường, thế nào cũng có thể phân một chén canh, đây chính là con cá lớn của công nhân mỏ

Lý Độn không hề e dè, đắc ý nói.

Lý Mạc Thân trào phúng cười,

- Cháu cho là mình rất thông minh nhỉ? Cháu cũng biết Mông gia có liên quan đến Ninh gia, cháu nghĩ dễ bắt nạt như vậy sao? Nhiều năm nay, Thủ trưởng số 1 đều lễ nhượng ba phần đối với Mông gia.

- Không dám nhổ bỏ khối u ác tính ở Trung Nguyên này, đó là bởi vì mất nhiều hơn được, loại gia tộc bang phái như Mông gia, không phải nói diệt trừ thì liền lợi nước lợi dân.

- Một núi không thể có hai cọp, bọn họ tiếp tục gây sức ép như vậy là có thể thực bắt tay sờ vào mạch máu chính trị của trung ương, cháu không tin cấp trên có thể nhịn được.

Lý Độn khinh thường nói:

- Khó có được loại không sợ chết lại thủ đoạn cứng rắn như lão Dương, có cái chuôi lưỡi dao là hắn, không tin không chặt được Mông gia kia.

Lý Mạc Thân gõ nhẹ tay lên bàn làm việc, dường như đang cân nhắc cái gì, suy nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên đứng dậy đi đến bên cạnh móc treo quần áo, cầm lấy một chiếc áo ba đờ xuy đen đi ra ngoài văn phòng.

- Lão nhân, ông đi đâu vậy?

Lý Độn buồn bực.

- Cháu bảo Khương Tiểu Bạch kéo dài thời gian, đừng tham dự vào, ta phải đi Trung Nam Hải một chuyến…

Lý Mạc Thân không quay đầu lại nói.

Lý Độn nuốt nước bọt, nhìn bóng dáng thâm trầm của ông, rốt cuộc không nhịn được hô:

- Để cháu đi cùng với? Cháu còn chưa thật sự được nhìn gần lão Đại!

Lý Mạc Thân đứng lại, nghiêng người liếc cháu nội một cái,

- Tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh, cháu còn không xứng…

Lý Độn tức khắc ngây ra, nửa câu cũng không nói nên lời, ngẫm lại cũng đúng, toàn bộ Yến Kinh có thể không báo trước mà tiếp đón, đi đến văn phòng vị đại nhân kia, ngoại trừ thủ tướng Ninh quyền cao chức trọng kia và vị Nguyên soái Dương gia, chỉ còn lại lão gia nhạt nhẽo của mình, cho dù là Đường Triết Sâm đã chết kia cũng không đủ lý do để có thể gặp.

Bản thân? Trừ phi bị triệu kiến, bằng không thật còn kém xa…

Trung Hải.

Từ sau khi đi ra khỏi quán trà, Dương Thần dẫn theo Lý Tinh Tinh quay về khu cư xá

Lái xe ước chừng mười mấy phút đồng hồ, Lý Tinh Tinh cúi đầu không nói được lời nào.

Dương Thần nhìn cô gái ngồi bên cạnh ánh mắt đang không ngừng biến hóa, loại đấu tranh rối rắm này, sắc thái thay đổi thất thường, tỏ rõ tâm tình của chủ nhân cũng không bình tĩnh.

- Sao thế, bị anh đánh rồi đang nghĩ cách trả thù sao?

Dương Thần đùa cợt nói.

Lý Tinh Tinh lập tức lắc đầu, cười nhẹ:

- Em biết anh nói đúng, đánh tỉnh em.

- Hay là anh đưa em đến tìm Trương Linh kia, để em hung hăng đánh cho bà ta một trận nhé.

Dương Thần tà ác cười nói.

- Không cần đâu, em không thích đánh người.

Lý Tinh Tinh nhấp môi, bỗng nhiên ánh mắt lấp lánh nói:

- Dương đại ca, sau này em gọi anh là Dương đại ca được không.

- Ừ?

Dương Thần không rõ có ý gì, nhếch miệng nói:

- Em gọi anh là anh trai tốt anh sẽ càng vui hơn.

- Không đâu.

Trong mắt Lý Tinh Tinh ánh lên vài phần mê say khác thường.

- Em cảm thấy gọi anh là Dương đại ca rất có cảm giác an toàn.

Dương Thần bất đắc dĩ lắc đầu cười,

- Tùy em.

Lý Tinh Tinh vui mừng bất ngờ bắt lấy tay phải đanh nhàn rỗi của Dương Thần, vài phần cầu khẩn nói:

- Dương đại ca, em muốn đổi công việc.

Dương Thần càng phát ra ý nghĩ không ngờ được, người phụ nữ này có phải là chịu kích thích quá rồi không, buồn bực nói:

- Sao tự nhiên nghĩ như vậy? Là muốn tránh Mông Triết Tân kia sao? Em yên tâm, gã không nhảy nhót được bao nhiêu lâu nữa đâu.

- Không phải.

Lý Tinh Tinh nghiêm túc nói:

- Em muốn làm quan lớn, muốn theo chính trị!

Dương Thần cười quái dị nói:

- Sao đột nhiên lại nghĩ như vậy.

- Em nghĩ rồi, em luôn mang đến phiền phức cho anh, căn bản không thể giúp anh chuyện gì. Hơn nữa em vô dụng như vậy, cảm thấy nếu tiếp tục như vậy anh sẽ ghét bỏ không cần em nữa.

Lý Tinh Tinh u oán nói.

- Tinh Tinh, anh trước giờ chưa từng nói muốn phụ nữ của mình vì mình làm gì.

Dương Thần thẳng thắn nói.

- Em biết anh không để ý những thứ đó, nhưng em đã chịu rất nhiều loại vô lực phản kháng này rồi, bị người ta khinh miệt mà đối đã, luôn cần anh giúp, lại làm cha mẹ mình lo lắng…

- Em nghĩ rồi lại nghĩ, làm kinh doanh thì em không biết, hơn nữa chị Nhược Khê và An Tâm đều làm rất lớn rồi, em cũng không giống các chị Thái Ngưng am hiểu con đường tu luyện, chỉ có chính trị, công vụ, ngoại giao là quen thuộc.

- Nếu em có thể trở thành quan chức, mà không phải là viên chức bình thường, ít nhất có thể giúp rất nhiều người. Không chỉ có anh, còn rất nhiều người khác, có rất nhiều chuyện không cần dùng sức, tiện lợi chút cũng tốt rồi.

Dương Thần hiểu được gật gật đầu, năng lực học tập của Lý Tinh Tinh quả thật rất tốt, khí chất lại tương đối gần dân, đi theo con đường chính đàn quả thực không tồi, nhưng vẫn khuyên nhủ:

- Nhưng em cũng nên nghĩ tới, theo chính trị không như những cái khác. Cho dù có bối cảnh cũng cần phải có chiến tích, từ từ trèo lên trên.

- Chờ em trèo đến mức đủ để giúp anh, lại khiến người đời nhìn mà sợ hãi, chỉ sợ mất rất nhiều năm.

Lý Tinh Tinh lúc này vài phần ngại ngùng lắc lắc cánh tay Dương Thần, ôn nhu nói:

- Không phải còn có Dương đại ca anh sao, anh lợi hại như vậy, nhất định có cách đi cửa sau giúp em, trong thời gian ngắn đưa em lên vị trí cao! Đúng không?

Dương Thần cuối cùng hiểu được người phụ nữ này vì sao muốn kéo tay mình, thì ra làm muốn làm nũng.

- Anh nói bảo bối Tinh Tinh à, em bỗng nhiên ở trên xe làm nũng như vậy, vạn nhất anh không khống chế được thì làm sao. Hơn nữa em muốn anh mở cửa sau cho em, cũng nói quá lộ liễu rồi, không giống em à.

Dương Thần trêu đùa.

- Dù sao mất mặt nữa cũng đều là cho anh nhìn thôi, còn muốn giấu diếm cái gì chứ, có tài nguyên bên cạnh không dùng, có người đàn ông lợi hại như vậy không dựa vào, tự mình liều chết chịu tội làm gì.

- Người ta đều là dựa vào quan hệ ba mươi mấy tuổi đã làm cán bộ cấp Phó Sở, em lại không thể ngu hơn bọn họ, học rất nhanh, hơn nữa em còn tốt nghiệp đại học danh tiếng ở Mỹ, lý lịch cũng không kém so với văn bằng bọn họ mua được.

- Những thứ này đều là dựa vào cố gắng của em, từng bước từng bước làm được, dựa vào cái gì mà em bị bọn họ ngồi mát ăn bát vàng xem thường?

Lý Tinh Tinh tức giận nói.

Dương Thần thiếu chút nữa tưởng người trước mắt là “Văn Thao” còn ở Vạn Yêu Giới, sao mà âm thanh phẫn nộ lại giống nhau như thế.

Nhưng lời của Lý Tinh Tinh đều là lời nói thật, cô sinh ra tại gia đình nghèo khổ, có thể thi đỗ vào đại học trọng điểm, lại dựa vào thành tích của mình học song song hai học vị thạc sĩ ở Mỹ, còn được đám Giáo sư tiến sĩ yêu thích đều không phải tự nhiên.

Điều quan trọng là, Lý Tinh Tinh còn không phải dựa vào tư sắc của mình mà chiếm được những cơ hội đó.

Làm một tài nữ trong sạch ngoan ngoãn hơn hai mươi năm, đột nhiên quyết tâm làm chính khách, lọ mực ẩn náu đã lâu sẽ bị hư, chỉ nhiều không ít!

Dương Thần bắt đầu suy nghĩ, dựa vào năng lực của mình, kỳ thật thật sự có cách giúp Lý Tinh Tinh trong thời gian ngắn bước vào chính đàn của giới thượng lưu.

Hơn nữa Dương gia ‘quân cường chính yếu’, vì suy nghĩ để bản thân tiếp nhận Dương gia, bồi dưỡng thế lực chính trị của mình trong Hoa Hạ, cũng rất có ích lợi.

Cẩn thận suy nghĩ, biện pháp thì có nhiều, nhưng nhất định phải có người ở phía trên giúp đỡ mới được. Hơn nữa, cũng phải bảo đảm an toàn cho Lý Tinh Tinh, tốt nhất là có người có thể ở bên cạnh hướng dẫn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio