Tuy chỉ trong nháy mắt, tu vi của Dương Thần có dấu hiệu khôi phục, Hỗn Độn lại lần nữa phát lực giằng co với mình, nhưng điều này đã đủ khiến Dương Thần mừng rỡ như điên rồi!
Jane ở bên cạnh chú ý tới thân thể hơi phát run của Dương Thần, căng thẳng hỏi:
- Ông xã, anh làm sao vậy?
Dương Thần nhe răng cười, nắm bàn tay nhỏ bé của Jane,
- Hỗn Độn… có phản ứng rồi, nó dường như cảm nhận được Phật tâm xá lợi đến gần, vừa rồi rút lui sức mạnh một chút, nhưng nó rất nhanh chóng lại cùng anh giằng co, dường như muốn che dấu điều gì…
Mắt của Jane trở nên sáng ngời,
- Nói như vậy, là Hỗn Độn cảm nhận được đe dọa?
- Anh không cách nào cảm nhận được Phật tâm xá lợi kia có phải có linh lực rất mạnh hay không, nhưng nhìn biểu hiện của Hỗn Độn, thứ kia có lẽ thật sự dùng được.
- Chỉ cần nó có thể phá tan cục diện bế tắc bên trong đan điền của anh, tăng thêm thực lực cho anh, anh liền có thể chế trụ Hỗn Độn.
Dương Thần tỉnh táo lại, đây còn chưa phải lúc để vui mừng, ánh mắt lại nhìn về phía Phật tâm xá lợi.
Cùng với phật hiệu kéo dài không dứt, tám gã tăng nhân cuối cùng cũng nâng một chiếc hộp hình vuông được chế tạo từ gỗ lim cung phụng trong một chiếc đài cao, vào hội trường.
Trên đài cao kia, một bức tranh tơ tằm đầy kinh văn phật môn màu vàng, che một cái hòm hình vuông.
Sau khi đài cao được đặt vào trung tâm của hội trường, Vũ Liên sư thái tụng kinh niệm phật đi đến phía trước cái hộp, hơi hơi gật đầu rồi mới đưa tay từ từ kéo mảnh vải tơ tằm vàng xuống…
Trong nhất thời, tất cả các nhân vật quyền quý và nổi tiếng ở đây đều kiễng chân trông ngóng Phật tâm xá lợi, cuối cùng cũng thực sự hiện ra trước mặt mọi người!
Trong một cái tủ thủy tinh trong suốt chịu lửa, một vật thể hình tim màu hồng kim đang tỏa ra ánh sáng nhu hòa dưới ánh mặt trời.
Viên ngọc lưu ly màu hồng kim động lòng người kia, khiến không ít người đều sinh ra tâm thành kính cúng bái, quả thực là phật tính khó có thể nói được!
Lần này Dương Thần càng cảm nhận được rõ ràng, Hỗn Độn bên trong đan điền rất không ổn định, khi thì muốn hung ác mãnh liệt, khi thì lại có chút khiếp sợ rút lui, trạng thái hoàn toàn bất đồng lúc trước.
Dương Thần trong lòng lẩm nhầm: Thì ra ngươi cũng có thứ để sợ hãi…
Cũng không biết có phải Hỗn Độn vì như vậy tức giận hay không, lực Hỗn Độn hung ác kia lại một lần nữa như sóng cuộn biển gầm!
Nhưng thực lực trước mắt của Dương Thần vẫn có thể khống chế được nó, cũng không thể để làm ra sai lầm gì.
- Dương tiên sinh, xem ra chuyến đi đến đây quan sát Phật tâm xá lợi này không tệ nha, cho dù tôi từ trước đến nay không tin phật, nhìn thấy xá lợi này, đều có cảm giác tâm linh được gột rửa.
Park Cheon cười ha ha nói.
Dương Thần không phủ nhận chỉ mỉm cười, nhưng trong lòng thầm nói: “Tôi không phải là đến để xem, tôi đến để lấy nó đi!”
Chờ tiếp nhận xong phật lễ hành hương của khách đến thăm khắp nơi, Vũ Liên sư thái dẫn đầu các cao tăng đi vào, đi đến trước nội điện JongYeSa, chính thức bắt đầu tụng kinh khai quang.
Dương Thần thấy tình hình như vậy, giả vờ đi về phía xá lợi kia
- Ai!
Jane vội vàng kéo Dương Thần lại, dở khóc dở cười dùng loại ngôn ngữ người bên ngoài không ai nghe hiểu nói:
- Ông xã, cho dù anh muốn xá lợi, vậy cũng không thể trắng trợn chém giết!
- Anh không phải là đi cướp, anh là hỏi bọn họ để lấy, cho anh mượn dùng trước, nếu vô dụng thì trả lại cho bọn họ.
Dương Thần hắc hắc cười nói.
Jane giận dữ liếc hắn một cái,
- Đây không phải là cướp thì là gì? Anh xem nơi này đi, tuy phóng viên đều đi cả rồi, nhưng ở đây vẫn còn mấy trăm khách quý, bên ngoài còn một vòng cảnh sát, đừng nói đến bên ngoài nữa còn có quân đội Hàn Quốc đóng giữ, nếu anh không coi người Hàn Quốc bọn họ vào đâu mà cướp bảo bối của bọn họ, bọn họ không phải đều sẽ liều mạng với anh?
Dương Thần không sao cả nói:
- Sợ cái gì, ai dám cản anh lấy bảo bối, giết là được! Đến bao nhiêu giết bấy nhiêu!
Vì khôi phục tu vi của mình, Dương Thần sẽ không bỏ sinh mạng của những người này vào trong mắt mình, thực sự dám động thủ với mình, vậy giết cũng không sao, dù sao là ở Hàn Quốc, mấy lão đaị Hoa Hạ cũng sẽ không ngăn trở mình.
- Rõ ràng có thể thần không biết quỷ không hay lấy được, vì sao cứ phải đối địch với toàn bộ Hàn Quốc chứ? Chẳng lẽ anh đã quên, trước khi đến em đã nói em có cách sao?
Jane nháy mắt mấy cái nói.
Dương Thần gãi gãi đầu, vểnh vểnh lỗ tai lên,
- Nói nghe chút đi…
Jane lập tức tiến đến bên tai Dương Thần, đại khái nói về kế hoạch của mình.
Thật ra cách thức rất đơn giản, Jane từ trước lúc đến Hàn Quốc đã hỏi Trương Như một chút báo cáo nghiên cứu của Phật tâm xá lợi, tên hoa mỹ thì là giúp cô ta kiểm tra báo cáo, kỳ thực là chép lại những nguyên tố cơ bản tạo thành Phật tâm xá lợi.
Kỹ thuật đống dấu 3D do Jane bí mật sáng tạo đã siêu việt hơn các nghiên cứu khoa học khác trên thế giới gấp trăm lần, nếu cần, tùy thời đều có thể trong khoảng thời gian ngắn chế tạo ra một bản ‘Phật tâm xá lợi’.
Chỉ cần tìm một đêm không người, Jane dùng kỹ thuật hacker của mình để hack hệ thống cảnh báo của JongYeSa này, sau đó để Dương Thần lẻn vào đây, đổi thật thành giả căn bản không cần tốn nhiều sức!
Cho dù bị phía Hàn Quốc phát hiện, các khoa học gia khác cũng không phát hiện được Phật tâm xá lợi này là giả, thật sự cho dù phát hiện là giả, cũng sẽ không có người biết, là Dương Thần cầm xá lợi đi.
Sau khi nghe xong, Dương Thần gật gật đầu, cười nói:
- Cách này quả thật không tệ, dù sao ba ngày kế tiếp, xá lợi này vẫn đặt ở JongYeSa, bằng bản lĩnh của em và anh, đổi trắng thay đen cũng không khó.
Theo tiếng hô của phật hiệu, Phật tâm xá lợi cuối cùng cũng được đưa vào trong nội điện JongYeSa.
Tuy từ bên ngoài không thể tới gần nội điện kia, nhưng dù sao toàn bộ quân lực của đại đội cảnh sát nghiêm chỉnh bảo vệ bên ngoài chùa, có kẻ nào muốn từ bên ngoài vào trong làm chuyện xấu đều rất gian nan.
Dương Thần mặc dù trong lòng khó nhịn, nhưng lúc này cũng chỉ đành bùi tai nghe lời khuyên của Jane, chờ cô đưa Phật tâm xá lợi giả đến rồi nói.
Nhưng, Dương Thần hạ quyết tâm, những ngày này đều ở gần JongYeSa, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nếu không thấy Phật tâm xá lợi nữa thì việc to rồi.
Lúc này, Park Cheon tiến lên nói:
- Dương tiên sinh, tiệc rượu luận phật buổi chiều, lão già tôi không thể tham gia rồi, còn phải dẫn Ji Yoen đi chuẩn bị những việc cuối cùng cho hôn lễ ngày mai, từ biệt hai vị tại đây vậy.
Dương Thần cũng không định tham gia tiệc rượu gì đó, những người đó mình cũng không có hứng thú quen biết, vì thế nói:
- Ji Yoen phải kết hôn, người làm anh như tôi cũng nên chuẩn bị chút hồi môn, chúng tôi cùng mọi người đi, tôi cũng đi chuẩn bị chút đồ
Sau khi Ji Yoen nghe thấy Dương Thần nhắc đến ‘hồi môn’, sắc mặt càng trở nên băng lãnh, ánh mắt nhìn Dương Thần dày đặc oán khí.
Nhưng Dương Thần cũng không vì vậy mà thay đổi cách nghĩ, hôn lễ này nên như thế nào thì như thế đó, không thể bởi vì suy nghĩ bốc đồng của cô, mà cái gì cũng thuận theo được.
Nếu lúc trước lựa chọn quay về gia tộc này, vậy tự mình nên chuẩn bị tốt tâm lý.
Park Cheon mừng rỡ, cho rằng Dương Thần lại muốn tặng linh đan diệu dược gì, lập tức liên tục tán thưởng, dẫn mọi người đi ra ngoài chùa.
Nhưng lúc các khách quý vừa muốn rời khỏi chùa viện, một tiếng nổ ầm vang đột nhiên vang lên!
Tiếng nổ mạnh vang lên
- A!!!!!
Tiếng sấm sét đinh tai nhức óc vang lên, khiến các bà các cô thét lên chói tai, bị tiếng nổ bất lình thình dọa!
Dương Thần trước tiên nhìn về hướng không đến một dặm phía nam JongYeSa, ở đó, khói thuốc súng mênh mông, bụi đất bay lên, tiếng nổ mạnh vừa rồi hẳn là truyền đến từ nơi đó!
Càng khiến tất cả khách khứa bên trong hội trường kinh hoảng chính là, tiếng súng tàn sát bừa bãi bắt đầu vang lên!
Tạch tạch tạch!!!!...
Liên tục bắn phá về phía toàn bộ tường ngoài của ngôi chùa, tiếng súng kéo dài không dứt!
Xung quanh, đều truyền đến tiếng kêu thảm thiết của vài người đàn ông Hàn Quốc, toàn bộ bên ngoài JongYeSa hiển nhiên máu tươi đã tràn lan bốn phía!
- Sao lại thế này? Cảnh sát đâu? Binh sĩ đâu?
Một quan quân Hàn Quốc dưới tình thế cấp bách xông lên đài cao, điên cuồng gào lên vào Microphone, quân hàm trên ba ngôi sao tỏ rõ quân hàm trung tướng của ông ta ở quân đội, đã là nhân vật vô cùng oách rồi.
Đại hội khai quang dù sao cũng là buổi lễ long trọng của cả nước, quân đội cũng phái vài nhân vật trụ cột đến tham gia.
Chỉ thấy một quân sĩ Hàn Quốc đến mũ cũng đều bị rơi ra chật vật vọt tiến vào, khóc hô về phía tướng quân trên đài cao:
- Tướng quân Jong! Không hay rồi! Đoàn sĩ binh thứ mười hai ở bên ngoài làm phản!!
- Cái gì?
Tướng quân họ Jong giật giật mí mắt, trong lúc nhất thời có chút ngẩn ngơ.
Nhưng không bao lâu sau, một đám binh lính ước chừng hơn trăm tên người nhuốm máu hung ác giết vào.
Cầm đầu là một người đàn ông cường tráng râu ria mặc quân trang màu lục, nhưng con ngươi lại sắc như chim ưng, người đàn ông không biết đã vứt mũ quân đội ở chỗ nào, hai tay cầm súng đi vào, vào đến cửa liền điên cuồng bắn lên trời.
Điều này khiến người ta vô cùng sợ hãi, làm cho sắc mặt của những nhân vật quyền quý ở đây đều trở nên trắng bệch, xám xịt lui về bên cạnh hội trường.
- Tất cả đề ngoan ngoãn đừng có lộn xộn, toàn bộ ngôi chùa đã bị chúng tôi bao vây, cảnh sát và quân đội đều đã tiêu đời rồi!
Tên râu ria cười lạnh tuyên cáo.