Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

chương 477: mọi thứ chính là đơn giản như vậy

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dương Thần ngẩng đầu lên, nhìn bộ dáng cà lơ phất phơ của Nghiêm Bất Học này, nhe răng cười.

- Thứ con hoang mày nói, là nói ai chứ? Dương Thần hỏi.

Nghiêm Bất Học nhíu mày lên, cười phá lên, tay chỉ vào Dương Thần, dường như đã nhìn thấy những gì đặc biệt khôi hài.

- Đương nhiên, ở đây, ngoài mày ra còn ai, không lẽ...

Không đợi Nghiêm Bất Học nói xong, Nghiêm Bất Học đã không thể nói tiếp được nữa...

"Á… "

Một tiếng kêu la thảm thiết, giống như tiếng tru của chó sói trong đêm khuya, cùng lúc đó Nghiêm Bất Học y như một tên lửa từ mặt đất bay lên, xẹt qua giữa trời tạo nên một đường cong cứng cõi, hướng vào cánh cửa rơi xuống cửa chiếc xe Lincoln ở phía sau.

Máu bắn túng tóe trên bầu trời, cho đến lúc "Phanh'' một tiếng người đập vào trên xe, vài giọt máu mới rơi xuống trúng vào mặt của hai ngươi cận vệ.

"Nhị gia "

"Nhị thiếu"

Lúc mọi người phục hồi tình thần lại, Nghiêm Bất Học miếng đã phun ra máu và bọt mép, hai mặt như trắng trặn, mềm nhũn nằm úp sấp xuống đất, tựa vào trước cửa xe hiện rõ một dấu lõm xuống.

- Mày…Mày lại dám…Dám đánh nhị gia của chúng tôi?

Lão quản gia đầy kinh ngạc lẫn nóng giận, vừa nhìn thấy người chủ Nghiêm Bất Học lại đột nhiên bị đánh, hoàn toàn chưa kịp suy nghĩ vì sao những người phía mình lại không nhìn rõ Dương Thần sao làm được vậy, ngược lại là trước tiên nghĩ đến phải lập tức tìm lại sự công bằng vì bị bẽ mặt.

Dương Thần chà xát hai ngón tay bên phải, vừa rồi hắn chỉ đi tới dùng hai ngón tay dí vào với một chút lực kỹ xảo trên người Nghiêm Bất Học, nếu không như vậy, thì cái thân của Nghiêm Bất Học này đã sớm bị dập nát, tuy bộ dáng hiện giờ trông vẻ thê thảm, nhưng chỉ phun ra ít máu, ngực phát đau, điều không phải chấn thương bên trong nhiều.

- Ông cũng gọi là nhị gia rồi, sao tôi nhẫn tâm không khiến nó 'Nhị' một chút.

Dương Thần không còn hứng thú nói.

Bọn người Dương Phá Quân bên cạnh thấy trong lòng phát ớn lạnh, vừa rồi Dương Thần trong nháy mắt, dưới tình huống mọi người không phát giác, nói đánh là đánh, trực tiếp đánh bay Nghiêm Bất Học.

Không nói đến chiêu thức này khiến người ta dao động biết bao, nhưng đối phương hiện giờ quyền thế tăng vọt, có thể nói là nhị thiếu gia của Nghiêm gia đã trở thành một trong những đại gia tộc có thực quyền nhất của Hoa Hạ.

Chẳng lẽ hắn không sợ gặp phải phiền toái lớn sao?

Vẻ mặt Dương Phá Quân lộ vẻ phức tạp không hiểu được, nói thật, gã rất mong nhìn thấy Nghiêm Bất Học kẻ mới ra đời không bao năm, người nối giáo cho giặc bị đánh, nhưng bây giờ đã thực sự bị đánh rồi, lại không phải một việc dễ hóa giải quyết đâu.

Tuy Dương gia vì có sự tồn tại của Dương Công Minh, vẫn là một trong tứ đại gia tộc, nhưng trên thực tế, vài năm gần đây theo sự dần dần nhạt ra tầm nhìn khỏi quần chúng của Dương Công Minh, thua xa so với Nghiêm gia sự để ý của những nhà quyền quý, thậm chí, rất nhiều người ở sau lưng, sớm đã cho ra ngoài khỏi tứ đại gia tộc.

Cho nên, tuy Nghiêm Bất Học ương ngạnh và kiêu ngạo từ trước, nhưng lại chưa ai dám đụng, nó dám chế nhạo Dương Phá Quân, đương nhiên đã biết rõ, Dương Phá Quân không thể vì chuyện này, lại đụng với Nghiêm gia.

Dương Phá Quân không dám, cũng không đến mức bụng dạ hẹp hòi như vậy, dù sao, nói vài câu trong nội bộ cũng không phải chuyện gì lớn lao, nếu huy động lực lượng lên, chỉ tỏ ra là Dương Phá Quân không chút phóng khoáng.

Lúc này lại tốt, vốn Dương Phá Quân không dám ra tay, nhưng lại để Dương Thần đột nhiên ra tay nữa được mà đánh một cái bay thẳng đi.

Nếu Dương Thần hoàn toàn không liên quan gì với Dương gia, cũng cho là không sao cả, Dương Phá Quân sẽ tỏ ra sảng khoái, nhưng người ngoài nhìn vào, Dương Thần tuyệt nhiên là một phần tử trong Dương gia, cho dù Dương gia không thừa nhận chính thức với người ngoài, nhưng một số người trong tầng lớp trên, đã sớm nhận định Dương Thần là một người của Dương gia, như vậy, lần này Dương Thần đã đánh Nghiêm Bất Học cũng có thể tăng lên ở mức độ gia tộc.

- Kéo…Kéo tôi dậy…

Nghiêm Bất Học đã dần phát hiện mình chỉ bị thương nhẹ, tuy đã hộc ra máu, nhưng còn có thể nói, chỉ thấy khắp người đau nhức, vì thế kêu người giúp kéo nó dậy.

Đến lúc lão quản gia và một người vệ sĩ đỡ Nghiêm Bất Học dậy, Nghiêm Bất Học phun ra một ngụm máu và nước bọt, trong nháy mắt có chút đỏ, trừng mắt nhìn Dương Thần lại nhìn về sắc mặt không chút màu sắc của Dương Phá Quân, cười lạnh lùng hừ hừ nói:

- Tốt…tốt đừng tưởng rằng các người giả dạng thành bộ dạng này thì tôi không biết, Dương Phá Quân…Mình ông không dám đối nghịch với Nghiêm gia chúng tôi, lại kêu đứa con hoang của ông…

"Bốp "

Câu đang muốn nói của Nghiêm Bất Học lại bị nuốt ngược về.

Sau một tiếng tát vang lên, Nghiêm Bất Học liền nghiêng qua đụng vào phía sau cánh cửa.

Không biết lúc nào Dương Thần lại bước lên đẩy lão quản gia và vệ sĩ bay xa trên mặt đất, hơn nữa một cái tát trên má của Nghiêm Bất Học.

Nghiêm Bất Học hoàn toàn không biết gì, nó không rõ tại sao mình đã bị đánh đến hai lần?

Lão gia và hai vệ sĩ bị Dương Thần ma xui quỷ khiến làm kình sợ đến nổi không dám lộn xộn, còn lại một gã vệ sĩ đang đứng với hai chân phát run, với xuất thần từng làm lính đặc chủng của bọn họ, sự thật đã ý thức rất rõ, người đàn ông trước mặc, căn bản không phải là người bọn họ có khả năng đụng vào.

Dương Thần đánh Nghiêm Bất Học xong, lần này không lui thẳng về mà lại đi đến trước mặt Nghiêm Bất Học, khom lưng xuống, một tay nắm lấy cổ áo hiệu Versace.

Nghiêm Bất Học bị Dương Thần nắm kéo lên một cách ngơ ngác, khóe miệng còn rướng máu ánh mắt trệ trệ mà nhìn Dương Thần, nói không ra lời.

Lắc lắc đầu, gương mặt Dương Thần lộ lên chút cười khẽ, nói:

- Tao biết, hiện giờ trong lòng mày khẳng định rất nóng giận rất phẫn nộ, đến nổi muốn đem tao chém thành trăm ngàn mảnh tao cũng biết, trong lòng mày chắc chắn rất buồn bực, rất nghi hoặc mày kinh ngạc vì sao, tao giống như kẻ điên, không nói không đánh thẳng vào mày.

- Tao có thể có trách nhiệm và cũng rất không hể gì mà cho mày biết gì mà cho mày biết, Dương gia bọn họ cũng vậy các người Nghiêm gia cũng thế, ở trong mắt tao không đáng chút gì, tin hay không tùy mày, tao muốn đánh mày là vì câu nói của mày khiến tao muốn đánh mày, tao đã cho mày cơ hội, nhưng lời mày nói, vẫn khiến tao muốn đánh mày.

- Mọi thứ chỉ đơn giản như vậy, mày tin cũng được, không tin cũng được, không tin, mày cũng phải tin, tóm lại, tao đã đánh mày, mày có thể làm gì tao?

Một loạt những câu nói làm sắc mặt Nghiêm Bất Học trắng bệch, nhìn Dương Thần vẻ mặt như cười tủm tỉm, nhưng trong đôi mắt dường như sáng bóng khiến cho người ta sợ hãi, lại càng khiến cho y có cái cảm giác nghẹt thở.

Thật chất trong lòng không khuất phục và căm tức khiến Nghiêm Bất Học miễn cưỡng mở miệng, lộ ra hàm răng trắng lẫn máu, hổn hển nói:

- Mày….Mày sẽ…Sẽ hối hận….Nghiêm gia chúng tôi, không phải để cho thứ tiểu con…

"Bốp Bốp "

Hai tiếng với cái tát trong trẻo, lại lần nữa đánh vào trên mặt Nghiêm Bất Học, lần này, hai má của Nghiêm Bất Học liền sưng phù lên.

Nghiêm Bất Học trợn mắt há hốc mồm, nhìn chằm chằm vào Dương Thần ở gần bên, hầu như là nó không còn cách suy nghĩ, sao mình lại bị đánh nữa?

- "Chậc chậc"

Dương Thần lắc lắc ngón tay hướng về nó, tiếc rẻ nói:

- Cũng đã nói rồi với lý do đánh mày, mày vẫn nói những gì tao không thích nghe, Nghiêm gia các người có phải làm khoa học nghiên cứu không? Sao có đầu óc như heo vậy?

Nghiêm Bất Hoc giận dữ trong lòng, muốn chửi vài tiếng, nhưng cảm thấy khắp cả người đau đớn, đôi má như bị lửa đốt, một thoáng hèn nhát rốt cuộc đã đè nén suy nghĩ của nó.

- Sao vậy, không nói à?

Dương Thần nhìn Nghiêm Bất Học trêu tức một cái, ném thẳng về trên mặt đất, kiểu người như thế, cũng không muốn lãng phí nhiều sức lực.

Xoay người đi, Dương Thần liếc vào Dương Phá Quân vẫn im lặng đứng bên cạnh, nói:

- Ở đây, ông không đi vào được, ngoại trừ có người muốn ra để gặp ông, hiện giờ tôi phải về nhà của mình, các người muốn thế nào, không nằm trong phạm vi suy xét của tôi.

Lần này Dương Phá Quân cũng không giận, mà chỉ lạnh lùng nói:

- Là mày đã đánh Nghiêm Bất Học, cái này không liên quan gì đến Dương gia, tao phải ở đây để thanh minh chuyện này mày là mày, Dương gia là Dương gia.

Dương Thần không khỏi cười phá lên ha ha, đột nhiên cảm thấy vô lý, buồn cười đến tột cùng, vui nói:

- Có ai nói với ông, cái này là do ông Dương Đại Tư lệnh đánh sao? Vừa rồi tôi đã nói, Dương gia cũng vậy, Nghiêm gia cũng vậy trong mắt tôi không là cái gì, tôi đánh là nói chính tôi đánh, không lẽ tôi còn cần thứ tiểu nhân nhuư ông là vật để che chở cho tôi? Hãy rút lại thứ tự phụ đáng thương hại ấy của ông, đừng coi bản thân mình lớn như vậy.

- Mày…

Dương Phá Quân một phen nghẹn lời, sắc mặt thay đổi liên hồi, nhưng không nói ra được nửa lời, quả là vừa rồi Dương Thần đã bày tỏ hắn không có quan hệ với Dương gia, chẳng qua hắn chỉ lo tuyên chiến với Nghiêm gia, rước họa vào thân, không kìm nổi mới nói câu như vậy.

Dương Thần không còn màng đến những người đây trên hiện trường, Dương Phá Quân cũng vậy mà Nghiêm Bất Học cũng vậy, binh đến tướng ngăn, nước đến tường chặn, chuyện đã tới cũng sẽ có cách giải quyết, hắn cũng không muốn làm cho tâm trạng mình gay go.

Lấy chìa khóa ra, mở cửa sắt ra, Dương Thần đột nhiên cảm thấy được cái gì, nhíu nhíu mày, ánh mắt nhìn vào hướng cái thiết bị con mắt của chuông cửa trên vách tường bên cạnh cửa sắt.

Thở dài, Dương Thần mở cửa sắt ra, đi vào trong sân đồng thời lại khóa cửa lần nữa.

Dương Phá Quân đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy Dương Thần đi vào trong, hai quả nắm đấm nắm chặt lại, liên tục run rẩy.

Nghiêm Bất Học đã không còn thần trí mà cho hai vệ sĩ đỡ về trong xe, lão quản gia run rẩy móc ra cái điện thoại, nhưng là vội vã tìm tổ chữa trị cấp cứu.

Những chuyện ở phía sau, Dương Thần cũng không có lòng dạ đề nghĩ, lúc hắn đang đi vào trong nhà, không ngoài hắn nghĩ, Quánh Tuyết Hoa ở trong nhà đã yên lặng ngồi trên ghế sô pha trong đại sảnh, hai vai run rẩy, đã khóc không thành tiếng.

Dương Thần há miệng thở dốc, lại không biết nói gì, sau chuyện vừa rồi, hắn phát hiện ra cái thiết bị chuông cửa nghe nhìn gắn ở vách tường lại đang trong chế độ mở, mới giật mình nhớ lại, lúc trước khoảng thời gian tu sửa nhà, đã lắp cái thiết bị hơi tiên tiến là vì muốn nối nghe nhìn với người khách bên ngoài cửa.

Vừa rồi những hình ảnh bên ngoài, những lời nói, hiển nhiên là bị Quách Tuyết Hoa luôn trốn trong nhà nghe thấy hơn phân nửa.

Dương Thần chậm rãi bước đến bên cạnh Quách Tuyết Hoa ngồi xuống sô pha, do dự mãi, mới nói:

- Đã nghe hết rồi sao, thực ra cũng không cần phải như vậy, chút chuyện này đối với con không là gỉ, sở dĩ con ngăn như vậy cũng là không muốn quấy rầy cuộc sống của các người.

Quách Tuyết Hoa ngẩng đầu lên, khuôn mặt đã hơi có nếp nhăn đuôi cá, không ngừng rơi nước mắt, khóc đỏ trong hai mắt đầy những thương tiếc và oán giận.

- Dương Thần, lương tâm của người đàn ông đó, đã bị con chó tha đi, mẹ đã không còn hy vọng nơi ông ta…Ông ta không nhận con, không sao, mẹ vẫn mãi là mẹ của con, mặc kệ Nghiêm Bất Học, Nghiêm Bất Vấn, Nghiêm Thanh Thiên, Nghiêm gia bọn họ muốn đối xử với con ra sao, mẹ sẽ không để cho một mình con đi đối mặt với bọn họ.

Quách Tuyết Hoa chùi sơ khóe mắt giọng điệu trịnh trọng dứt khoát nói.

Dương Thần nhếch miệng, cười cười, cũng không nói gì, choàng tay qua ôm vai Quách Tuyết Hoa, vỗ vỗ…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio