Ngả Luân là trợ thủ đắc lực của Mộ Nhã Triết, vì vậy làm việc vô cùng hiệu quả, kể cả điều tra những việc cơ mật, chứ đừng nói đến điều đa một thường dân như Vân Thi Thi, chỉ vòng một ngày, anh đã điều tra tài liệu rõ ràng, sau đó chỉnh sửa lại đưa đến phòng làm việc, nhưng không nghĩ tới lại gặp phải Mộ Uyển Nhu. Đứng trước mặt cô ta, cậu chỉ là thằng cấp dưới, đương nhiên sẽ không có quyền lên tiếng, vì vậy cũng không có ngăn cản.
Tài liều điều tra được rất đầy đủ, xếp thành một chồng thật dầy, văn cũng hay mà tranh cũng đẹp.
Mộ Uyển Nhu lật từng trang từng trang, từ bối cảnh gia đình cặn kẽ, trường học tốt nghiệp, thậm chí là lý lịch công việc... liệt kê rõ ràng.
Cô vốn là có chút kinh ngạc, đây hiển nhiên là một cô gái rất bình thường, không biết anh ấy điều tra mấy thứ này để làm gì. Nhưng mà càng xem tiếp, cô càng cảm thấy có cái gì không đúng.
"Vân Thi Thi?" Cái tên này có chút ấn tượng mơ hồ đối với cô, nhưng cũng không rõ ràng lắm. Cho đến trang tiếp theo, sắc mặt Mộ Uyển Nhu bỗng nhiên biến đổi.
Đây là cô gái mang thai hộ sáu năm trước? Không trách cô luôn cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc. Sáu năm trước, cô cùng Mộ Nhã Triết đính hôn, nhưng qua kiểm tra thì phát hiện cô không thể sinh con, cô gái này, chính là Mộ lão gia đích thân chọn lựa.
Trong lòng Mộ Uyển Nhu có chút nghi ngờ, thậm chí là bất an, cô không hiểu Mộ Nhã Triết vì sao lại đi điều tra cô gái này?
Theo ghi chép trong này, cô gái Vân Thi Thi này còn có một đứa con trai sáu tuổi, tên là Vân Thiên Hữu!
Vân Thiên Hữu?
Sáu tuổi... bằng tuổi với Mộ Dịch Thần...
Mộ Uyển Nhu nheo mắt lại, cô vẫn còn nhớ, ban đầu cô gái kia mang thai chính là sinh đôi cùng trứng, nhưng bởi vì sinh non, cộng thêm khi ở trong bụng mẹ đã bị anh trai cướp mất chất dinh dưỡng, vì vậy người em lúc sinh ra đã không còn hô hấp liền qua đời khi chưa kịp nhìn thế giới này.
Trong lòng Mộ Uyển Nhu có một loại dự cảm xấu. Cô vội vàng lật thêm vài tờ, hết tài liệu của Vân Thiên Hữu, trang tiếp theo hiện lên một cái tên, thấy nó, lòng bàn tay cô bóp chặt, đồng thời trong lòng cũng hiện lên một tia tức giận.
Trong túi hồ sơ còn có một sấp hình ảnh, cô vội vàng lấy hết những tấm ảnh đó ra ngoài, từng tờ từng tờ lướt qua, trong đó là một đứa bé trai rất đẹp, bối cảnh đều là ở nhà trẻ.
(Theo lý thuyết thì ở Việt Nam trẻ em tuổi sẽ vào lớp một nhưng tác giả một mực ghi rằng Hữu Hữu đang học ở nhà trẻ (幼稚园)... Đoạn này mình sẽ để nguyên!)
Đứa bé kia ngũ quan thanh tú, góc cạnh rõ ràng, hơn nữa so với Dịch Thần còn giống nhau như đúc.
Đầu ngón tay bỗng nhiên xiết chặt, bóp nát tấm ảnh.
Mộ Uyển Nhu cắn chặt môi!
Chẳng lẽ đứa bé kia ban đầu không bị chết non?
Hay nói cách khác, đứa bé đó vẫn luôn bị người phụ nữ kia giấu đi?
Mộ Uyển Nhu trong đáy lòng một trận hoảng loạn, càng nghĩ lại càng thấy rùng mình.
Người phụ nữ Vân Thi Thi này rốt cuộc có tâm tư như thế nào? Đứa bé kia rõ ràng không bị chết non, cô ta tại sao lại không nói ra? Hay là nói, cô ta muốn mượn quyền nuôi dưỡng đứa bé này, sau đó quay lại Mộ Thị đòi tiền?
Có lẽ, dã tâm của cô ta không đơn giản là như vậy! Chẳng lẽ cô ta muốn mượn đứa bé này, có ý đồ khác với Mộ Thị?
Dẫu sao, máu mủ ruột thịt, cô ta mới là mẹ ruột của hai đứa bé!
Mà cô, hôm nay mặc dù con dâu Mộ gia, phu nhân của Mộ Dịch Thần, nhưng mà hai đứa bé kia một phần ruột thịt với cô cũng không có.
Từ xưa tới nay, mẫu bằng tử quý, dù là gia tộc lớn cũng không thoát khỏi quy luật này.
Mẫu bằng tử quý: Coi trọng ruột thịt, máu mủ