Cô Vợ Tráo Đổi Của Tổng Tài

chương 37: 37: mì ăn liền cũng có tôn nghiêm 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ánh mắt bất mãn trừng Tô Nhan Hề một cái, sao con bé này ngốc thế cơ chứ?

Tô Nhan Hề khó hiểu nhìn bà cụ Cố, không rõ tại sao tự nhiên bà lại có phản ứng như vậy.

Nhưng một ánh mắt như lựu đạn khác lại làm cho cô nhịn không được run rẩy, ánh mắt bất giác lại quay sang nhìn gương mặt điển trai của Cố Tây Thành, lúc này cô mới phát hiện hình như mặt của anh càng tối sầm hơn vừa nãy rồi, đôi mắt lạnh lùng đang lườm cô, như thể muốn dùng ánh mắt để bóp chết cô vậy.

Cô bất giác rụt cổ lại: "Khụ khụ, tuy giá trị dinh dưỡng của mì ăn liền không cao, nhưng mà hàng năm có ngàn vạn người đều ăn nó, điều này chứng minh nó vẫn có giá trị đấy! Cho nên! anh cứ nếm thử đi, thật sự ăn ngon mà, tôi còn đặc biệt bỏ thêm trứng gà cho anh nữa đấy!"

Cố Tây Thành không nói một lời, nhìn vẻ mặt nịnh nọt của cô, nghe cô giải thích vớ vẩn, nhìn anh điềm nhiên như không có việc gì, nhưng thật ra anh đang hận không thể một giây sau ném cô ra ngoài đường.

Tô Nhan Hề bị ánh mắt của anh làm cho chột dạ, cuối cùng không kiên trì nổi nữa, bất lực thở dài một tiếng.

"Đây! Đây là món sở trường nhất của tôi đấy, cho nên!.

"

"Hạ Cẩm Hề!" Cố Tây Thành đột nhiên cắt lời cô, làm cho cô càng hốt hoảng không biết có chuyện gì.

"Hả? Cái gì?"

"Cô tuổi heo hả?"

"Không, tôi tuổi dê mà" Tô Nhan Hề tự nhiên cảm thấy chỗ nào không đúng, ánh mắt tò mò nhìn về phía Cố Tây Thành.

"Anh có ý gì?"

"Đồ đần!" Cố Tây Thành ném lại hai chữ rồi đứng dậy bỏ đi, nếu như anh ở lại đây thêm nữa, nhất định sẽ nhịn không được mà đá cô ra khỏi nhà mất.

Những người giúp việc đứng bên cạnh cũng nhịn không được cười trộm.

Mà ngay cả bà cụ cố Cố trước giờ nghiêm túc cũng phải mỉm cười.

Tô Nhan Hề lập tức có loại cảm giác vừa bị chơi xỏ, gương mặt nhỏ nhắn trong tức khắc trở nên đỏ bừng.

Cô ngại ngùng cúi đầu xuống, dùng dĩa chọc chọc mấy sợi mì trong bát.

Cố Tây Thành chết tiệt, đúng là khinh người quá đáng.

Tâm trạng vốn đang rất vui vẻ của Tô Nhan Hề bị Cố Tây Thành phá hỏng hoàn toàn, sau khi bà nội đi nghỉ trưa, cô một mình nhàm chán nên đi ra vườn đi dạo hít thở không khí trong lành, giảm bớt cơn tức ban nãy, nếu không chắc cô sẽ xông lên lầu khiêu chiến với Cố Tây Thành.

Vườn hoa của nhà họ Cố rất lớn, được thiết kế với quy hoạch rõ ràng.

Có hoa tươi, có đài phun nước, hòn non bộ, có xích đu, còn có một bãi cỏ lớn nữa!

Nếu như có thể tổ chức tiệc nướng ở đây thì chắc là sẽ vui lắm!

Tô Nhan Hề tưởng tượng đến hình ảnh mọi người cùng nhau quây quần bên lò nướng, khóe miệng liền bất giác cong cong tạo thành một cụ cười.

Đúng vậy, đồ nướng, món sở trường nhất của mình còn có đồ nướng nữa.

Dường như nhớ ra cái gì, cô vui vẻ mà chạy vào phòng khách tìm quản gia.

"Giúp tôi chuẩn bị dụng cụ đồ nướng, tôi muốn tổ chức tiệc nướng ở ngoài vườn hoa.

"

Quản gia khá bất ngờ những mà vẫn gật đầu: "Vâng thưa cô chủ, tôi sẽ đi chuẩn bị ngay đây.

"

"Cám ơn!" Tô Nhan Hề mỉm cười hài lòng, sau đó chạy lon ton vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn.

Lần này, cô sẽ chứng minh cho Cố Tây Thành xem, Tô Nhan Hề cô không phải đồ đần!

Chỉ sau một lát, đám người giúp việc đã chuẩn bị lò nướng xong, đã đốt than luôn rồi.

Tô Nhan Hề mang đồ ăn đã chuẩn bị xong đặt lên trên bắt đầu nướng, động tác thuần thục, làm cho người giúp việc đứng bên cạnh cũng phải hết sức khen ngợi.

"Cô chủ, không ngờ cô còn biết làm cả đồ nướng nữa!"

"Đúng vậy, đúng vậy, cô chủ thật là lợi hại!"

Nguyên một đám người giúp việc cứ người này một câu người kia một câu, nâng Tô Nhan Hề lên đến tận mây xanh luôn rồi.

Tô Nhan Hề cười tươi rói: "Chuyện nhỏ ấy mà, đợi lát nữa nướng xong, sẽ cho mỗi người một phần.

"

"Cám ơn cô chut!"

"Woa, thích quá, chắc là sẽ ngon lắm đây, nhìn thôi đã thấy ngon rồi!"

"Đồ mà cô chủ nướng đương nhiên là phải ngon rồi!"

Ánh mắt của mấy người giúp việc đều nhìn vào đùi gà, chân gà nằm trên lò nướng, nhịn không được chảy nước miếng.

Tô Nhan Hề lập tức có loại cảm giác thỏa mãn, đem đồ ăn đã nướng chín chia cho mọi người.

"Đây, mọi người ăn đi!"

"Cô chủ, hay là cô ăn trước đi!" Đám người giúp việc dù sao cũng vẫn ngại thân phận của cô, không có người dám nhận đồ ăn.

Tô Nhan Hề thấy bọn họ như vậy, thì giả bộ tức giận nói: "Nnếu như mọi người không ăn, chính là không nể mặt tôi, tôi sẽ giận đấy.

Chẳng lẽ, mọi người còn muốn tôi đút cho mọi người ăn hả?".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio