" Cô ở đây đợi, Thiên Lãnh của cô sẽ xuống ngay " Bối Bối nhìn cô ta nói
" Được thôi "
Đúng p Âu Thiên Lãnh đã có mặt tại sảnh, trán đầy mồ hôi chạy tới chỗ cô đứng, còn Lý Ánh Ngọc nhìn thấy hắn thì vẻ mặt vui mừng hiện rõ như ban ngày, Hạ Bối Bối nhìn cô ta nở nụ cười gian ác.
" Quỳ xuống " Hạ Bối Bối lớn tiếng nói làm cả sảnh giật mình
Âu Thiên Lãnh vừa đi tới không hiểu chuyện gì xảy ra nghe giọng cô quát lớn làm hắn giật mình bất giác theo lời nói của Bối Bối cũng quỳ xuống trước mặt cô, mọi người dưới sảnh một phen hoảng hốt cả cô ta cũng vậy.
" Này cô có quyền gì mà bắt Thiên Lãnh phải quỳ " cô ta nhìn cô nói
" Quyền gì hả? Từ từ cô cũng biết "
" Thiên Lãnh anh nói cho cô ta biết em là gì của anh, nhanh lên " cô nhìn hắn khuôn mặt đầy tức giận
" Em là vợ anh, bà xã em đừng nóng ảnh hướng đến con chúng ta " tay hắn nắm lấy tay cô xoa xoa làm cô bớt giận
" Cô nghe thấy chưa? Là vợ đó " cô trợn mắt nhìn cô ta nói
Lý Ánh Ngọc nghe được những lời nói phát ra từ miệng hắn lại một phen hết hồn, cô ta có nghe nói Thiên Lãnh rất cưng chiều vợ lại rất sợ vợ và đúng như lời đồn.
" Sao không trả lời, cần tôi nhắc lại không? Cô muốn làm vợ của Thiên Lãnh sao, để tôi hỏi anh ấy giúp cô nhé " cô đưa mắt nhìn xuống hắn
" Anh chỉ yêu em lấy mình em, sẽ không lấy ai nữa, cô ta không xứng làm vợ anh, chỉ có mình em mới xứng " Âu Thiên Lãnh nói lớn mọi người đều nghe thấy có người còn lấy điện thoại ra chụp, quay.
" Lý tiểu thư đây nói là vợ sắp cưới của anh, vậy anh tính thế nào? "
" Anh còn không biết cô ta là ai, bà xã tin anh " giọng hắn rất dịu dàng nói với cô
" Tại sao anh lại không biết em, hai bên chúng ta từng hợp tác và gặp mặt rồi mà, anh không nhớ sao? " nãy giờ cô ta mới lên tiếng giọng õng ẹo nói
" Tất nhiên là không nhớ rồi, cô xứng để tôi nhớ sao? " hắn lạnh giọng nói
" Được rồi, hai người đủ chưa? " Hạ Bối Bối càng ngày càng tức
" Bà xã ngoan đừng tức giận anh xin lỗi, giận sẽ không tốt cho em " hắn hôn lên bàn tay cô nói
" Đứng lên đi "
Âu Thiên Lãnh nhận được lệnh đứng dậy ôm cô vào lòng theo thói quen lấy tay xoa xoa bụng cô, khuôn mặt không giấu được hạnh phúc
" Em không muốn thấy Lý thị vào ngày mai, cả cô ta em không muốn thấy cô ta đến đây một lần nào nữa, và những người phụ nữ khác cũng vậy, nếu để em biết được thì anh cũng hiểu rồi đó.
Còn nữa anh tối nay ngủ ở ngoài, bây giờ thì đi về nhanh "
Cô nói xong đẩy hắn qua một bên rồi đi nhanh ra ngoài xe, để hắn đi sau miệng lên tiếng nhắc nhở cô.
ngôn tình tổng tài
" Được được, bà xã em đừng đi nhanh quá cẩn thận té đó, bà xã nghe anh nói không? " Âu Thiên Lãnh liếc nhìn cô ta một cái rồi chạy theo cô nói lớn.
Lý Ánh Ngọc nghe xong chết đứng tại chỗ nếu Âu Thiên Lãnh mà ra tay thì sẽ không chừa một con đường sống nào cho Lý Thị hết.
Hạ Bối Bối bước ra về theo sau là Thiên Lãnh, vào xe hắn ôm cô vào lòng miệng thì năn nỉ cô
" Bà xã anh không thể ngủ thiếu em được đâu, em tha lỗi cho anh đi "
" Mặc kệ anh, còn muốn qua bên Lý Ánh Ngọc mà ngủ "
" Bà xã em đừng nói vậy mà, anh hứa sẽ không để chuyện này sảy ra nữa đâu "
" Có trời mới tin anh "
" Bà xã anh muốn ngủ gần mẹ con em sopha ngủ đau lưng lắm, em nở sao? "
" Em không muốn nghe "
Cô đánh vào ngực hắn một cái mạnh nhưng hắn vẫn ôm cô không buông, xe đến Âu Viên cô muốn đi ên nhưng hắn vẫn một hai bế cô vào nhà, lên tới phòng đặt cô ngồi xuống giường tháo giày cô ra, lau chân cho cô.
" Anh đi chỗ khác mà tắm, em muốn tắm ên "
" Bà xã để anh tắm cho em, mấy tháng qua anh cũng tắm cho em như vậy mà "
" Bây giờ thì không cần " cô nói xong rồi bước vào nhà tắm
" Bà xã em ngoan một chút anh thương, để anh tắm cho em " hắn theo cô vào nhà tắm, tay cởi đồ cô ra đặt cô xuống bồn tắm.
Hạ Bối Bối biết cản hắn cũng không được đành cho hắn tắm cho mình, tắm xong rồi bế lên ngồi trên giường lấy áo mặc vào cô
" Bà xã em đói bụng không? " hắn hôn trán cô nói
" Có đói, em muốn ăn thịt gà "
" Được có ngay "
Âu Thiên Lãnh bế cô xuống bàn ăn ngồi đợi hắn nấu thức ăn cho cô, Bối Bối nhìn người đàn ông này khi nấu ăn rất quyến rũ nha, cô cũng quen với việc được hắn chăm sóc, bảo vệ rồi, cô cảm thấy hạnh phúc khi được hắn yêu thương.
.