Hai người nói chuyện rất hợp nhau, cô thấy mình đã đi tầm p rồi nên chào A Cố quay về
Trong phòng lúc này Âu Thiên Lãnh thấy cô đi lâu quá không về định nhấc điện thoại lên gọi cho cô thì cửa mở ra cô đã về
" Cô đi đâu mà lâu vậy? " hắn có chút không vui hỏi
" À tôi đi nói chuyện với A Cố một chút "
Âu Thiên Lãnh nghe cô nói A Cố thì cau mày từ khi nào cô lại gọi tên kia thân mật như vậy chứ
" Ai cho phép cô gọi trợ lí Cố như vậy "
" Là A Cố bảo tôi gọi thế mà " Hạ Bối Bối vẫn chưa biết hắn đang khó chịu cô cứ thản nhiên trả lời miệng không ngừng cười
" Tôi không cho phép cô gọi như thế, không được gọi nữa "
" Này chủ tịch anh có thấy mình vô lí quá không, tại sao tôi không được gọi chứ "
" Tôi nói không được là không được, còn nữa sau này không được nói chuyện với người đàn ông khác ngoài tôi "
" Tại sao? Tại sao tôi phải nghe lời anh chứ ".
||||| Truyện đề cử: Nàng Dâu Cực Phẩm |||||
" Bởi vì tôi là chủ tịch "
" Tôi mặc kệ anh, tôi cứ làm đó thì sao "
" Cô dám cãi lời tôi, cô coi chừng tiền lương của cô "
" Anh....!anh quá đáng " Hạ Bối Bối hậm hực bỏ về chỗ làm của mình không thèm nói chuyện đến hắn, nếu cô không nghĩ đến tiền lương là cô nhất định sẽ cãi tay đôi với hắn
Âu Thiên Lãnh vui vẻ khi nắm được thop của cô, xem ra hắn có cái để hù dọa cô rồi, khiến cô phải nghe lời hắn
Suốt cả một buổi Hạ Bối Bối không thèm nói chuyện gì với Âu Thiên Lãnh, tại sao lại có người vô lí như vậy chứ
Cuối cùng đã đến giờ tan làm Hạ Bối Bối thu xếp lại đồ của mình rồi định bước ra khỏi cửa để về
" Này cô đi đâu vậy " Âu Thiên Lãnh nhìn cô hỏi
" Đi về tan làm rồi " Hạ Bối Bối không nhìn hắn và cũng nói chuyện cộc lốc
Âu Thiên Lãnh thấy thái độ của cô thì cau mày tỏ vẻ không vui, cô là người đầu tiên dám nói chuyện với hắn như vậy
" Tôi đã cho cô về đâu "
" Này anh đừng ép người quá đáng, hết giờ làm rồi không cho tôi về " Hạ Bối Bối lúc này quay qua nhìn hắn hậm hực nói
" Cô hôm nay tăng ca h tối về "
" Tại sao tôi phải tăng ca chứ "
" Tôi thích thế, nếu không thì trừ nữa tháng lương vậy "
" Anh....!anh được lắm, tăng ca thì tăng ca "
Hạ Bối Bối bực tức bước về chỗ ngồi, cô phải làm gì để qua tiếng đồng hồ đây, socola cô ăn cũng đã hết, điện thoại cô nghịch đến chán rồi
Rất nhanh đã đến h tối cô đếm từng giây từng phút để đến giờ về, cô ngồi mà muốn cong cả lưng, một lần nữa cô dọn đồ rồi chuẩn bị về thì lại một giọng nói quen thuộc vang lên
" Cô đi đâu "
" Tôi đi về chứ đi đâu "
" Tôi đưa cô về "
" Không cần chủ tịch đây quan tâm " Hạ Bối Bối nói xong không đợi trả lời bước nhanh ra cửa đi về.
Tại hắn mà cô mới về muộn như vậy, tức chết cô mà
Âu Thiên Lãnh nhìn cô bước đi thì lắc đầu tại sao hắn lại thích một người vừa bướng vừa trẻ con như cô chứ, cô đi được chút thì hắn cũng tắt đèn rồi về luôn
Cuối cùng thì cô cũng về khách sạn rồi, cô mau chóng thay đồ rồi đi ngủ cô quá mệt rồi
___________________
Một tuần sau
Bây giờ cô đã dọn ra khu chung cư ở và cũng đã nói với ba mẹ và anh trai biết cô đã đi làm bảo họ không cần lo cho cô
Trong suốt một tuần cô đi làm từ bữa đầu tiên cô được nói chuyện với A Cố ra thì một tuần nay cô đều ở trong phòng không đi đâu hết, cơm trưa cũng được người đem lên cho, cô chỉ biết có phòng chủ tịch ngoài ra những chỗ khác thì cô không biết gì, sao số cô khổ thế này chứ
Hôm nay cũng vậy, tên Âu Thiên Lãnh đó cũng đã giao việc cho cô làm nhưng không nhiều lắm chỉ là mấy cái đơn giản như sắp xếp lịch trình của hắn, rồi làm báo cáo cho hắn
" Thư ký Hạ đưa sắp tài liệu này cho trợ lí Cố, cho cô p để quay lại đây "
" Vâng ạ " Hạ Bối Bối cười vui vẻ cầm tài liệu đi
Hạ Bối Bối bước ra cửa đi tới chỗ làm việc của A Cố
" A Cố chủ tịch bảo em đưa tài liệu cho anh "
" Được cảm ơn em, mà này sao một tuần nay em không đến đây đưa tài liệu cho anh "
" Chủ tịch không cho em đi "
" Tại sao không cho em đi, bộ em làm gì sai à, em không biết gì nói anh, anh giúp em "
" Chủ tịch nói em không được nói chuyện với người khác, nếu không sẽ trừ lương em, đúng thật là khó ưa mà "
" Bối Bối em đừng nói vậy, chủ tịch nghe được thì chết chắc "
" Vâng em biết rồi "
Cô cứ mãi nói chuyện nên quên mất hắn chỉ cho cô có p để quay lại, cô nói nãy giờ đã rất lâu rồi
" Thôi chết, em phải về đây nói chuyện với anh sau " cô nhanh chân chạy đi không đợi A Cố trả lời
Đến cửa phòng cô cẩn thẩn mở cửa cố gắng không ra phát tiếng động, sau đó cô rón rén đi từ từ vào, nhưng mới bước vào được một chút đã bị phát hiện
" Tôi cho cô mấy phút " Âu Thiên Lãnh dừng động tác của mình lại ngước nhìn Hạ Bối Bối
" À dạ p ạ " cô biết mình đi lố giờ nên cố gắng lấy lòng hắn
" Cô không coi lời nói tôi ra gì sao? " hắn cau mày tức giận nói
" Không có nha, tại tôi mãi nói chuyện với A Cố nên quên mất, lần sau sẽ không thế nữa "
" Tôi đã bảo cô không được nói chuyện với ai khác ngoài tôi rồi mà, tại sao cô không nghe tôi " Âu Thiên Lãnh tức giận lớn tiếng với cô
Hạ Bối Bối nghe hắn lớn tiếng với cô thì có hơi giật mình, chỉ là một việc nhỏ thôi vậy mà cũng lớn tiếng với cô
" Này anh có cần lớn tiếng như vậy không, chỉ là một chuyện nhỏ mà anh lớn tiếng như thế làm gì chứ " Hạ Bối Bối cũng tức giận nói
" Chuyện nhỏ, rõ ràng cô không xem trọng lời nói của tôi, ở đó còn trách tôi lớn tiếng "
" Anh đừng có quá đáng, một tuần qua anh không cho tôi đi đâu hết tôi đã chưa nói anh rồi, bây giờ lại mắng tôi "
" Tôi là như vậy đó, nếu cô không chịu được thì xin nghĩ việc đi "
Âu Thiên Lãnh giận quá mất khôn, hắn nói xong mới biết mình lỡ lời, nhưng không thể rút lại được nữa rồi
" Được nghĩ thì nghĩ tôi sợ anh chắc, đừng mong tôi quay lại đây, tên đáng ghét nhà anh " nói xong cô đi lại bàn làm việc của mình cầm túi xách bước ra ngoài
Âu Thiên Lãnh nhìn cô đi mà tim hắn đau nhói, tại sao cô lại không nghe lời hắn, tại sao cô lại cãi lời hắn chứ.
Nhưng cũng tại hắn quá lời với cô nên cô mới bỏ đi, hắn thật là ngu ngốc mà.