.
Ngón tay thon dài vuốt nhẹ chiếc cằm đẹp không góc chết, Mặc Thiệu Đình im lặng trong chốc lát, nhẹ nhàng mở lời.
- Nếu như, chúng ta có thể làm cuộc làm ăn với gia tộc Brown thì sao?
- Gia tộc Brown?
Không chỉ những cấp dưới ngồi quanh bàn vẻ mặt ai ai cũng kinh ngạc, ngay cả Tần Việt phía sau Mặc Thiệu Đình cũng giật nẩy mình.
- Cậu chủ đang nói gia tộc Brown thông hành khắp châu Âu sao? Là gia tộc Brown gần như độc quyền thương mại đường biển trên vành đai Thái Bình Dương sao?
- Phải.
Mặc Thiệu Đình khoé miệng vừa cong, hiện ra một nụ cười ung dung.
- Tôi nghĩ, tôi có thể cung cấp những món đồ mà họ thấy hứng thú, đồng thời thông qua giao dịch này, có được sự trợ giúp mà chúng ta cần.
Cả phòng hội nghị im lặng như tờ, mọi người đều hết sức sửng sốt, cảm thấy sự tin tin và lòng ham muốn của Mặc Thiệu Đình đã đạt đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Tuy Mặc gia thế lực hùng mạnh, là một trong những nhà quyền thế bậc nhất mà Trung Quốc không thể xem nhẹ, nhưng nói đến thực lực và sức ảnh hưởng thật sự, gia tộc Brown không ai bì kịp.
Ở nước Anh, gia tộc Brown có lịch sử lâu đời, là gia tộc tài phiệt hưng khởi sớm nhất, bây giờ thực lực dàn trải khắp châu Âu, độc quyền thương mại đường biển trên vành đai Thái Bình Dương, lợi nhuận kinh người, đồng thời gia tộc Brown người không nhiều, nhưng trình độ thông thường của con cháu đều rất cao, sinh ra không ít công tước quý tộc, sức ảnh hưởng cực lớn, huyết thống cũng cực kì cao quý.
Quan trọng nhất là, gia tộc Brown tự cao tự đại, vả lại vô cùng thần bí, hiếm khi công khai tin tức của gia tộc, đồng thời cũng không thích liên minh với những gia tộc khác, thân là con cháu gia tộc Brown, gần như trời sinh đã là vật cưng của thượng đế, có tư cách nhìn chúng sinh từ trên cao.
Đừng nói là Mặc gia của Trung Quốc, ngay cả những quý tộc quyền thế khác có cùng dòng máu ưu việt thực lực lớn mạnh, cũng không thể lọt vào mắt xanh của gia tộc Brown.
Mà hiện tại, Mặc Thiệu Đình lại muốn làm ăn trao đổi với gia tộc Brown, xem gia tộc Brown như một viện trợ, một bàn đạp, cũng không trách sắc mặt mọi người lại ngạc nhiên đến thế.
Đây quả thật điên rồi.
Nhìn những người cấp dưới ngơ ngác nhìn nhau, Mặc Thiệu Đình mảy may không để tâm đến.
- Gần đây gia tộc Brown chuẩn bị mở rộng thế lực ở Trung Quốc, theo như tôi được biết, người của họ dã đóng quân ở thành phố S, chỉ là đối với bên ngoài luôn giữ vẻ thần bí, lần này về nước Anh, tôi đã hẹn một cuộc gặp mặt với những thành viên gia tộc Brown.
Nói xong, Mặc Thiệu Đình hơi khom người, nhập nút lệnh trên máy tính, màn hình bốn phía lập tức đồng bộ chỉ ra địa điểm gặp mặt.
- Đây…
Một cấp dưới người Mỹ gốc Á sắc mặt hơi cứng.
- Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, nơi như vậy, giám đốc Mặc anh vẫn không nên đi dễ dàng như thế, ai biết bọn họ có ý định gì, gia tộc Brown tăng thanh cao, nhưng trắng đen hai đạo đều có quan hệ, thủ đoạn cũng không tính là quang minh lỗi lạc.
- Tôi tự có tính toán, bây giờ, tôi cần vài người đi cùng tôi, không nhiều, ba người là đủ.
Mặc Thiệu Đình chỉ vào Tần Việt và một người da trắng trên bàn họp, thêm một vệ sĩ sau lưng mình, dùng tay ra hiệu ngăn cản những khuyên ngăn của những người khác, đứng dậy, chuẩn bị đến nơi hẹn.
Đường Lạc Lạc trốn ở ngoài cửa nghe lén chỉ cảm thấy cánh cửa lớn hơi động đậy, lập tức bật ra đằng sau, trốn sau hai bình hoa lớn trước cửa, may là lúc này Mặc Thiệu Đình gấp rút đi đến điểm hẹn, những thuộc hạ sau lưng như thím Tường Lâm vây, không ngừng lảm nhảm khuyên anh nên mang nhiều người hơn, hoặc dứt khoát đừng tuỳ tiện tham gia, không một ai chú ý đến cô.
Mãi đến khi bọn họ đi khỏi cửa lâu đài, Đường Lạc Lạc giờ mới hiếu kì ló đầu ra, chuyển động con ngươi, Tiểu Ca Ca đang muốn đi đâu đây?
Nhìn trông có vẻ thần bí, người mang theo cũng không nhiều, kỳ lạ quá rồi.
Đường Lạc Lạc chớp chớp mắt, dù sao lúc này cô cũng không có gì để làm, chi bằng đi theo, xem xem bọn họ rốt cuộc đi đâu?
Nghĩ đến đây, Đường Lạc Lạc vội túm lấy một người hầu canh cửa.
- Có thể chuẩn bị cho tôi một chiếc xe không? Càng bình thường càng tốt.
Người hầu nghe lời theo Đường Lạc Lạc, không lâu sau liền gọi đến một chiếc Mercedes-Benz, Đường Lạc Lạc ngồi trên xe, chỉ về hướng Mặc Thiệu Đình biến mất.
- Đuổi theo chủ nhân của các anh cho tôi, anh muốn tôi đưa một món đồ cho anh.
Tài xế là một anh ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, nghe theo lời Đường Lạc Lạc, không chút nghi ngờ, vừa đạp ga xe, liền vút nhanh đuổi theo.
Vì trên đi tâm trạng có chút suy tư, cộng thêm chiếc Mercedes-Benz của Đường Lạc Lạc theo sau luôn giữ khoảng cách rất xa, quả nhiên không bị Mặc Thiệu Đình phát hiện.
Đến khi xe của Mặc Thiệu Đình dừng lại trước cửa một nhà kho bị bỏ hoang ở một khu ngoại ô, Đường Lạc Lạc giờ mới dặn tài xế thắng xe lại, tự mình xuống xe, chạy một mạch đến đó, trốn trong bụi cây trước cửa nhà kho, nhìn ra phía ngoài.
Chỉ thấy Mặc Thiệu Đình mang theo ba cấp dưới, thần sắc tự nhiên đi đến trước cửa nhà kho.
Ở đây chỗ hoang vắng, gần như có bầu không khí của vùng hoang dã, Mặc Thiệu Đình sắc mặt bình tĩnh, cũng không nhìn ngó xung quanh, đưa cổ tay lên xem thời gian, trên mặt lại hồi phục yên ổn.
Tần Việt theo sau lưng anh lại có chút không kiềm được nữa, cau cau mày.
- Chủ nhân, cậu không cảm thấy ở đây… Bầu không khí rất lạ sao?
Trong buổi đêm tối đen như mực, giơ tay không thấy năm ngón, chỉ có tiếng gió thổi lá cây xào xạc, truyền đến bên tai, trái lại thềm vài phần đìu hiu, đặc biệt là không khí bao phủ xung quanh, dường như là một sát khí mơ hồ, tiếp đến, mùi hơi này ngày càng mãnh liệt…
Tần Việt vô thức chắn lấy trước mặt Mặc Thiệu Đình, vệ sĩ sau lưng cũng nắm chặt khẩu súng trên ngực, bản năng cảm nhận được không khí xung quanh không mấy tốt lành…
Đợi đến lúc Mặc Thiệu Đình nhìn rõ bộ dạng của mấy người này, đã bị bao quanh ở giữa bởi nhóm người đó.
- Đây không phải hành động vẻ vang gì.
Mặc Thiệu Đình bị mười khẩu súng chỉa vào, nét mặt vẫn bình tĩnh như cũ, mang chút lạnh nhạt và khinh thường.
Cầm đầu là một tên da đen cơ bắp lực lưỡng, để một mái tóc cực ngắn, trong tay lại không cầm súng, nghe được lời này liền cười ha hả, nói bằng giọng Trung không mấy thành thục.
- Ai trong tay có súng, thì người đó có tất cả, không phải sao, bạn của tôi?
- Harvey, đừng nói nhảm với cậu ta nữa.
Một giọng nữ sắc bén truyền đến, bên cạnh Harvey là một cô nàng tóc đỏ mặc bộ đồ bó sát màu đen, thân hình khoẻ đẹp bốc lửa bực bội thúc giục.
- Giết nó đi! Cái tên không biết tự lượng sức!
- Chúng tôi vẫn ở đây, nếu mục đích của các người là giết chúng tôi, bây giờ có thể bắt đầu rồi.
Mặc Thiệu Đình cười lạnh lùng, giang ra hai cánh tay.
- Nổ súng đi.
- Cậu tưởng chúng tôi không dám?
Cô nàng tóc đỏ vẻ mặt tức giận, khẩu súng trong tay đưa ngay trước mặt.
- Có tin tôi một phát bắn nát đầu cậu không!
- Lesly, đừng thô lỗ như thế.
Harvey cười toe toét, gương mặt đen càng hiện rõ hàm răng đặc biệt trắng sáng của anh, dưới buổi đêm càng nổi bật rõ ràng hơn.
- Chúng tôi đến đây, không phải muốn giết người tập thể gì đó đâu, như vậy về sau ai còn muốn làm ăn với gia tộc Brown nữa? Tuy nhiên, đây căn bản là tìm chỗ chết.
Mặc Thiệu Đình sắc mặt bình thản, đứng yên tại chỗ đợi Harvey nói xong, nhưng vệ sĩ sau lưng lại không điềm tĩnh được như anh, tuy là xem quen không ít cảnh tượng lớn, lần này bị đám hung thần ác nghiệt chỉa súng vào, mùi vị này thật không dễ chịu chút nào.
Trên trán của tên vệ sĩ toát mồ hôi hột, tên cấp dưới da trắng đi theo Mặc Thiệu Đình đến cũng căng thẳng chuyển động đôi mắt màu vàng kim, một bộ dạng ngập tràn sự phòng bị, Tần Việt cả người căng thẳng, dùng tư thế của người bảo vệ chắn trước người Mặc Thiệu Đình, gần như lúc nào cũng có thể xông lên liều mạng với bọn họ.
Sớm đã biết khi gặp mặt ở nơi hoang vu thế này, gia tộc Brown hoàn toàn không hề có chút thành ý, chỉ là Mặc Thiệu Đình khư khư cố chấp, mà vẫn khăng khăng chỉ đem nhiêu đây người…
Không lẽ hôm nay, cứ chết không rõ ràng vậy sao?
- Các người có thể giết tôi rồi, lập tức, ngay đi.
Mặc Thiệu Đình hai tay kéo bộ vest của mình ra, để lộ chiếc áo sơ-mi trắng bên trong, chỉ vào vị trí tim của mình.
- Vô cùng đơn giản, nhưng đừng có mà hối hận, tôi đã đề ra yêu cầu đàm phán với gia tộc Brown, tôi sẽ có cách đủ khả năng để bọn họ đồng ý hợp tác.
- Tên ngạo mạn.
Lesly tức giận trợn mắt.
- Giết loại người da vàng yếu ớt như ngươi, tôi căn bản không cần dùng sudng, biết sự lợi hại của đai đen Taekwondo không? Tôi phải nghiền nát cậu!
- Đừng gấp gáp quá, Lesly.
Harvey ngăn lại người bạn nóng nảy, nhướng mày với Mặc Thiệu Đình.
- Hey, anh bạn, nếu cậu đối với bản thân tự tin như vậy, tôi có thể cho cậu một cơ hội, chúng ta cược một ván thế nào?
- Xin nói rõ thêm.
Biểu cảm của Mặc Thiệu Đình từ đầu đến cuối vẫn lạnh lùng và điềm tĩnh như cũ, giống như mười khẩu súng bây giờ đang chỉa vào anh như đều là những cây que phát sáng vậy…
Sự bình tĩnh phi thường này khiến Harvey cảm thấy vừa mới mẻ lại kích thích.
- Nghe qua trò cò quay Nga chưa?
Anh ta cười nham hiểm, đồng thời lấy ra khẩu súng lục Smith, đưa lên xoay vài vòng.
- Có hứng thú không?
Tần Việt và hai đồng bọn đằng sau Mặc Thiệu Đình, sắc mặt lập tức thay đổi, cò quay Nga…
Cò quay Nga là một loại trò chơi tự sát trêu ngươi mạng sống. Người tham gia nập một viên hoặc nhiều viên đạn vào ở đạn khẩu súng lục, sau đó xoay ổ đạn, rồi đóng lại. Người tham gia lần lượt chỉa khẩu súng vào đầu mình, rồi bóp còi; cho đến khi có người trúng đạn, hoặc không dám bóp còi.
Trong súng có thể chỉ có một phát đạn, hoặc nhiều phát, hoàn toàn xem vận may.
Loại trò chơi này, những tên liều mạng là thích nhất, nếu nói thật phải đánh nhau, bọn họ thế lực quá yếu, nhưng coi như chết cũng chết một cách rõ ràng, nhưng nếu một khi thua trong trận cược mạng này, vậy đúng là chết không rõ không ràng rồi.