Mặc như nguyệt thở dài, bà biết chuyện này có thể giấu được người ngoài nhưng không thể che giấu được người tong nhà, để Mặc Lan đoán mò, không bằng nói thăng cho cô ta: "Phải"
"cái đó...... cái đó chị và mặc thiệu đình chẳng phải là......"Sự nghi ngờ của Mặc lan đã được chứng thật, trong mắt cô ta lóe lên tia sáng vừa khiếp sợ vừa vui mừng, cô ta cố gắng kìm chế sự vui sướng khi thấy người khác gặp họa của bản thân.
"Chuyện này, cũng là tạo hóa trêu ngươi." Mặc như nguyệt đã suy nghĩ đi suy nghĩ lại rất nhiều lần, bây giờ đãquyết định: "Ai biết Lạc Lạc lại sinh đứa bé ra, cũng may trần trần thông minh như vậy, một chút vấn đề đều không có. Mặc gia tới thế hệ này còn rất ít,cha của mẹ đến nằm mơ cũng muốn có cháu trai, ta nghĩ, muốn ông chấp nhận không khó, đợi cơ hội thích hợp, mẹ sẽ đem thân phận củaLạc Lạc công bố ra ngoài, nhưng bên ngoài,cha của trần trần là ai, một chữ cũng không nhắc đến, không biết rõ cũng được, đợi cho Lạc ‘Lạc và tử lương kết hôn,sau đómẹ sẽ thương lượng với Nhậm Gia, nói lafcon của Lạc LẠC và Tử Lương."
Trong nhà không thể che giấu, bên ngoài nhất định phải che giấu, cũng may mắn không phải vấn đề lớn.
Người của Mặc gia thì không có lý do gì để nói chuyện này ra ngoài, cũng may Lạc Lạc hiện tại có Nhậm Tử Lương bên cạnh,xử lí tốt người của Nhậm gia, cho dù không giải thích, tất cả mọi người sẽ tự nhiên nghĩ rằng đứa bé là con của Nhậm Tử Lương, cũng sẽ che đậy được chuyện quá khứ.
Mặc lan nghe mặc như nguyệt nói, tâm trạng trầm xuống, xem ra, mặc như nguyệt cưng chiều,dung túng Đường Lạc Lạc đến nỗi cũng để đứa con hoang Trần Trần kia về nhận tổ qui tông sao?
Còn muốn để cho mặc lão gia nhận nó sao?
Nghiệt chủng do họ hàng cùng huyết thống sinh ra, bây giờ lại trở thành đích tôn của Mặc gia......
Thật nực cười.
Còn xem con gái của bà ấy như báu vật, nhâm tử lương một kim vương lão ngũ thế hệ thứ hai giàu có,độc thân, không chỉ có vui vẻ muốn làm cha, còn muốn làm vỏ bọc, giúp đường Lạc Lạc che đậy quá khứ tai tiếng, đem nghiệt chủng do anh em họ cùng huyết thống sinh ra, tại sao mọi thứ tốt đẹp đều là của ĐườngLạcLạc?
Mặc như nguyệt càng giúp Đường Lạc Lạc sắp xếp các vấn đề càng tốt, càng làm cho cô ta tiếc nuối, mặc lan lại càng cảm thấy không công bằng.
Cô ta sống ở Mặc gia nhiều như vậy,nịnh hót,tâng bốc người già cẩn thận từng chút một, lấy lòng và ở bên cạnh MẶc Như Nguyệt, cô ta không ngừng khích lệ bản thân,phải làm cho bản thân ngày càng tự lập,xuất sắc, một phút cũng không dám lơ là, nhưng kết quả là, vẫn không bằng một Đường Lạc LẠC từ trên trời rơi xuống.
Đứa con nghiệt chủng kia của Đường Lạc Lạc, không cần tốn nhiều sức, trở thành cháu đích tôn của Mặc gia, tương lai có thể được chọn là người thừa kế,còn cô ta thì sao?
Hiện tại mặc thị đang trong tay mặc tây thành nắm giữ, mặc như nguyệt đã tìm lại được đường Lạc Lạc, tương lai cô ta ở Mặc gia là rất mong manh.
Mặc lan càng nghĩ càng sợ hãi, hạ quyết tâm, nhất định không thể để cho đường Lạc Lạc đạt được.
Mặc như nguyệt không phải muốn giấu kín như bưng sao, sợ chuyện tốt con gái bà ta làm bị người ngoài biết được sao? Cô ta càng muốn chuyện này lan ra ngoài —— đến lúc đó nhìn xem con tiện nhân đường Lạc Lạc lấy anh trai họ, làm sao sống yên được ở Mặc gia, làm xấu hổ Mặc gia như thế nào!
Nghĩ đến đây, mặc lan lập tức cảm thấy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều,cô ta bám lấy cánh tay, nhẹ nhàng an ủi: "Mẹ, người tốt sẽ được trời thương, nhất định sẽ hạnh phúc, lúc trước là con nhạy cảm không hiểu chuyện, con biết sai rồi, sau này nhất định sẽ giúp đỡ chị ấy, để mẹ vui vẻ hạnh phúc."
"như thế thì tốt." Mặc như nguyệt nhìn sâu vào Mặc Lan,rồi quay đầu nhìn về phía đường Lạc Lạc rời đi, khẽ thở dài.
Con gái mệnh khổ của bà,hi vọng sau này mọi việc đều tốt đẹp.
......
Đường Lạc Lạc nói phải muốn mở một studio của riêng,bản thân cô tự làm chủ, không chỉ là nói suôn.
Tuy mặc như nguyệt liên tục giữ lại, nhưng vài ngày sau Đường Lạc Lạc mang theo Trần Trần ra ngoài ở, thuê một văn phòng nhỏ có hai phòng ngủ và một phòng làm việc.
Ở Mĩ mấy năm nay,trình độ của đường Lạc Lạc có thể nói là nhảy vọt, trong giới thiết kế cô cũng có chút danh tiếng, nhưng mối làm ăn đều là ở nước ngoài, trở về trong nước, rất có cảm giác như bắt đầu lại từ đầu.
Nàng không nghĩ dựa vào Mặc gia, cũng không muốn dính dáng hay hưởng lợi gì với người của Mặc Giavì thế không chỉ cô chuyển ra ngoài, hơn nữa không đến vài ngày, ngay tại trung tâm của thành phố cô đã thuê được văn phòng, làm nên một studio cho riêng bản thân.
Đối với việc này, mặc như nguyệt tuy không muốn đồng ý, nhưng con gái bà rất háo hức, chỉ có thể hỗ trợ,lần đầu tiên đường Lạc Lạc có được phòng làm việc của bản thân, hận không thể h một ngày đều được làm việc, tinh thần của cô tràn đầy năng lượng.
Vất vả thì cuối cùng giai đoạn chuẩn bị đã hoàn thành,phòng làm việc được chỉnh trang có khác lạ một chút, cánh tay nhỏ nhắn của đường Lạc Lạc vẫy lên, đặt tên nơi làm việc với một cái tên khá hay—— studio Khải Trần.
Hôm nay, đang ngồi tại studio Khải Trần, đường Lạc lạc gọi điện thoại cho Diệp Tiểu Manh.
Ở nước ngoài mấy năm nay, vì tránh mặc thiệu đình tra được dấu vết của cô, đường Lạc Lạc vẫn cố gắng không liên lạc cho diệp tiểu manh, lúc này về nước, người đầu tiên nhớ tới là diệp tiểu manh.
Cũng không biết nha đầu kia bây giờ ra sao, nhưng cô có thể khẳng định, nha đầu kia một lòng muốn làm ngôi sao ca nhạc, khả năng bây giờ đã trở thành sự thật rồi, hai ngày trước cô có đi qua Century Studios, đường lạc Lạc có nhìn thấy áp phích biểu diễn của Diệp Tiểu Manh, đoán rằng không tệ lắm.
Điện thoại được thông, đầu dây bên kia im lặng một giây, sau đó truyền đến giọng nói dè dặt của Diệp Tiểu Manh: "alo...... anh chị là......"
"Nha đầu chết tiệt kia, tớ là Đường Lạc Lạc đây." Đường Lạc Lạc hớn hở nói: "mới vài năm khng liên lạc,cậu đã không nhận ra giọng tớ rồi."
" là Lạc Lạc sao? Cậu thật sự là Nhạc Nhạc?" Diệp tiểu manh vui vẻ hét lên: "cậu cái người không có lương tâm, cuối cùng cũng có tin tức rồi, lúc nãy còn tưởng người khác gọi, chưa dám lên tiếng, nghĩ là có người gọi tớ đến hiện trường tai nạn hay gì đó, cậu cậu cậu ở đâu vậy hả!"
hiện trường tai nạn xe......
Đường Lạc Lạc khóe miệng co rút: "Please, cậu có thể nói gì tốt một chút không? Tớ mới về nước, thời gian trước vẫn luôn ở Mỹ,suy nghĩ về cuộc sống ngắn ngủi của mình, không né tránh nữa, sẽ trở về...... cậu gần đây ra sao rồi?"
Nói xong, chờ diệp tiểu manh sẽ cùng cô nói chuyện về con đường nghệ thuật của cô ấy, nhưng mà đợi thật lâu, bên kia điện thoại truyền đến diệp tiểu manh khóc thút tha thút thít.
"Ô ô, cậu thật sự tàn nhẫn vô tình, kể từ khi năm liền, đây là lần đầu tiên câu mới chịu gọi cho tớ biết tớ lo lắm không hả? ngay cả số điện thoại di động tớ cũng không dám đổi, chỉ sợ bất ngờ xuất hiện không goị được cho tớ, cậu vì sao lại đột nhên biến mất hả Lạc Lạc, mặc thiếu tìm cậu sắp phát điên rồi, cậu vì sao lại đi?"
Trong lòng Đường Lạc Lạc nảy lên một cỗ chua xót, diệp tiểu manh là bạn tốt của cô nhiều năm, nghe được cô ấy nói nhớ mong cô như vậy, trong lòng cô rất cảm động.
Nhưng mà, cô ấy nhớ thương cô nhiều như vậy,còn mặc thiệu đình thì sao?
Năm đó, nhất định đau đớn rồi.
"được rôồi được rồi, chẳng phải tớ về rồi sao, cậu khi nào rãnh đến đây tâm sự với tớ, a đúng rồi, tớ vừa mở phòng làm việc, địa chỉ nhắn cho cậu."
Đường Lạc Lạc gửi địa chỉ của cô cho diệp tiểu manh, lúc sau lo lắng lại nói thêm một câu: "chuyện tớ trở về, tạm thời đừng nói cho mặc thiệu đình, chờ cậu đến đây, ớ sẽ kể rõ cho cậu."
Diệp tiểu manh luôn miệng đồng ý: "tớ rãnh, bây giờ tớ rất rãnh, cậu đợi tớ, tớ sẽ lập tức đến, gần đây tớ vừa chụp hình cho ca khúc mới, mấy ngày nay được nghỉ ngơi, chờ tớ đấy."
Cúp điện thoại, đường Lạc Lạc pha cho mình một ly cà phê, vừa uống vừa nhớ lại từng chút kỉ niệm cô và diệp tiểu manh, trong lòng ấm áp.
Rồi ngẩng đầu nhìn xung quanh studio được trang trí đàng hoàng, rất thoải mãn gật đầu.
Studio Khải Trần,tên là do cô đặt nhưng phong cách thiết kế và giám sát đều là do một tay Nhậm Tử Lương làm, phong cách xanh trắng kết hợp, tạo nên cảm giác tươi mát sạch sẽ,tuy nhỏ như nội tạng chim sẻ nhưng đầy đủ, một tầng là phòng làm việc để thiết kế, phòng trưng bày và phòng thay đồ cũng có phòng riêng,thậm chí ngay cả nữ lể tân và trợ lý riêng cũng được Nhậm Tử Lương sắp xếp tốt
.
Hơn nữa mặc như nguyệt sợ cô phải chịu khổ, nhất quyết cho cô một số vốn để khởi nghiệp,nói là để làm cổ phần, điều kiện để gây dựng sự nghiệp của đường Lạc Lạc có thể nói là may mắn, cô dường như không làm gì cả, cũng không có hao tâm gì cả.Đây là thế giới nhỏ bé của riêng cô.
Nhưng mà, sau này phát triển ra sao, tất cả đều dựa vào bản thân của cô.
Ngay lúc này, đường Lạc Lạc ngồi tại văn phòng rộng hơn m vông của mình, đang hạ mắt xuống chìm vào nỗi lòng của mình, liền nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài cửa, sau đó,có tiếng gõ cửa.
Khách hàng đầu tiên?
Đường Lạc Lạc nhíu mày có chút nghi hoặc, trước khi mở studio này cô cũng chưa có tuyên truyền, lúc này mới vừa mới khai trương, đã có khách hàng rồi sao?
Liệu có phải khách hàng của Nhậm Tử Lương giới thiệu tới không?
Cô Không kịp nghĩ nhiều, cô hắng giọng, hô một tiếng"mời vào", sau đó, cửa văn phòng bị đẩy ra, một người đàn ông và một người phụ nữ bước vào.
Đường Lạc Lạc vừa mới đứng lên, liền trơ ra như tượng, sửng sờ tại chỗ.
hai người vừa bước vào kia, bọn họ từng rất quen thuộc.
Đường phù Dung mặc một chiếc váy trắng dài, giày cao gót phát ra tiếng lanh lảnh trên sàn nhà, tinh thần hớn hở, ánh mắt đắc ý mà vẻ mặt thì lại ra oai,sau khi đi vào trong, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn đường Lạc Lạc.
Tay của cô ta cầm lấy cánh tay của Mặc Thiệu Đình, khoảng cách của bọn họ rất gần, mặc thiệu đình một thân tây trang màu đen, thần sắc lạnh như tiền mà kiêu căng, đôi mắt đen trong trẻo nhưng lạnh lùng,toàn thân phát ra khí lạnh, như là thời gian trước Đường Lạc Lạc gặp anh lần đầu tiên.
Đây thật sự là khách hàng đầu tiên đến studio của cô, lại không ngờ rằng, lại gặp lại trong tình cảnh như vậy.