Đột nhiên Đường Lạc Lạc giống như ăn phải ruồi,mặc dù biết là bản thân cô không có lập trường cũng không có tư cách để xen vào nhưng cô thật sự rất muốn bóp nát cánh tay của Đường Phù Dung.
Có thể bỏ bộ móng vuốt kia ra khỏi người Mặc Thiệu Đình không hả!?
Miễn cưỡngđè ép sức mạnh cơn hồng hoang trong cơ thể,Đường Lạc Lạc gần như nghiến răng nói ra:” Đúng vậy,hahahahaha ;”
Nụ cười giả có thể trực tiếp bao động đến..
Mặc Thiệu Đình quan sát mọi hành động của Đường Lạc Lạc một cách thích thú, và thấy đôi mắt cứng đờ và nét mặt không tự nhiên của Đường Lạc Lạc cảm thấy tâm trạng của mình tốt hơn trong một thời gian, vì cô vẫn quan tâm đến anh.
Đưa tay nắm lấy một tay của Đường Tuyết Phù anh kiềm chế cơn buồn nôn bên trong, giữ chặt nó và nhướng mày Mặc Thiệu Đình cảm thấy đây là diễn xuất tốt nhất của mình trong cuộc đời này: "nghịch ngợm."
Đột nhiên cảm thấy mình có thể nhận giải Oscar Quá
ĐƯỜNG Tuyết Phù ngay lập tức che mặt và trở thành một cô bé rụt rè: "Ôi, Thiệu Đình rất nhiều người, nhìn em sẽ ngại...
ĐƯỜNG Lạc Lạc......
Diệp Tiểu Manh nuốt nước bọt. Cô nuốt nước bọt và cảm thấy bức tranh trước mặt mình thật đẹp và nhìn Mặc Thiệu Đình thông cảm và lặng lẽ dựa vào tai George: "Đàn ông có nghĩ người phụ nữ như vậy dễ thương không?"
Biểu cảm của George dường như nuốt trọn một biểu cảm. Egg: "Cô nghĩ gì, tôi trông như một kẻ ngốc?"
Quay đầu lại và nhìn Mặc Thiệu Đình một lần nữa, Tiểu Manh nghĩ Mặc Thiệu Đình không bắt mắt lắm. Cô ấy đánh giá cao phong cách thuần khiết của Đường Tuyết Phù nhưng rất bối rối.....
ĐƯỜNG Tuyết Phù thấy rằng Mặc Thiệu Đình cho mình một số màu sắc, và cô ấy đã bị sốc và hạnh phúc. Cô ấy sẽ không bao giờ bỏ qua một cơ hội tốt như vậy để công kích Đường Lạc Lạc
LẠC Lạc à chị nghĩ thực sự không thấy rằng em có một kỹ năng như vậy. Ngay cả khi em không ở với Thiệu Đình lại có thể đến vào những dịp như vậy, điều đó thực sự tuyệt vời." ĐƯỜNG Tuyết Phù nói đúng. Với nụ cười có chủ ý của Mặc Thiệu Đình: "Lạc Lạc thông minh từ nhỏ, và tâm trí của anh ta đặc biệt linh hoạt, và anh ta có mối quan hệ đầu tay, haha."
Thực tế, ẩn ý củ Đường Tuyết Phù là Lạc Lạc đã chia tay với Mặc Thiệu Đình nhưng cô có thể Tham gia vào bữa tiệc của gia đình Mặc gia cho thấy mọi người tâng bốc và sâu sắc như thế nào.
Đồng thời, Tuyết Phù ghen tị. Nếu Mặc Thiệu Đình không muốn sử dụng mình như một khẩu súng, cô sợ rằng cô sẽ không bao giờ có cơ hội tham dự bất kỳ bữa tiệc nào trong ngôi nhà cũ của Mặc gia....
"Cậu có biết mối quan hệ của việc leo núi là gì không?" Diệp Tiểu Manh thấy Đường Tuyết Phu hung hăng nên muốn nói ĐƯỜNG Lạc Lạc và Mộc Như Nguyệt là mẹ và con gái, nhưng đường lạc lạc đã nhắm mắt lại.
Đường Lạc Lạc lắc đầu với Diệp Tiểu Manh hướng dẫn cô không nói.
Mặc Thiệu Đình cau có và cau mày sang một bên, nhưng anh ta thực sự nghi ngờ. Tại sao Đường Lạc Lại đến bữa tiệc của gia đình họ Mặc
La nhã ghét sự nhiệt tình của Đường Lạc Lạc và sẽ không mời cô ấy. Có thể là.....
Nhưng không nghe Mặc Tây Thành đề cập
Khi Mặc Như Nguyệt có Mộc Lan bên cạnh, không có cơ hội tự hỏi. MẶC Thiệu Đình khẽ cúi đầu, và trước khi anh có thể trả lời, anh ghe thấy tiếng háo hức của Đường Tuyết Phù mở lại: "chị chỉ biết là Mặc gia ko liên quan gì đến Lạc Lạc. Lạc Lạc à nếu c là em thì hào phóng rời đi, Mặc Thiệu Đình không yêu em em chỉ cố gắng tấn công mọi người xung quanh và xâm nhập vào vòng tròn xã hội của anh ấy là vô ích. Chỉ có thể khiến anh ấy nghĩ em thật là lố bịch em có hiểu không?
Đường Lạc Lạc cắn môi và nhìn xuống chân cô không nói một lời.
Cô ấy có thể nói gì?
Ngay bây giờ, cô và Mặc Thiệu Đình đang đứng đối mặt nhau, nhưng họ lạ lùng như người qua đường. Cô kết hôn với Mặc Thiệu Đình bốn năm trước thay Đường Tuyết Phù Bốn năm sau Đường Tuyết Phù đang đứng bên cạnh Mặc Thiệu Đình
Trớ trêu.
Và ngay cả khi cô không thể chịu đựng anh nữa, ngay cả khi cô nhìn thấy cảm xúc bên trong của anh như thể họ là cái nhìn đầu tiên, cô không thể nói nhiều hơn với anh, hoặc thậm chí cho anh một chút hy vọng.
Vì họ là anh em họ.
Đôi khi, nó thực sự tuyệt vọng để làm cho mọi người xung quanh khó hiểu....
Khi Đường Tuyết Phù thấy Đường Lạc Lạc không nói, cô ta đột nhiên có năng lượng: Lạc Lạc à chị nói với em em hoàn toàn không thuộc về nơi này, không có ngôn ngữ chung với những người này. Không thể thực sự bước vào vòng tròn này. Tốt hơn là đi và làm tốt công việc của em, em đã ở đâu trong những năm gần đây? Chị nghe nói rằng em đã đi ra nước ngoài em có sống tốt ở nước ngoài không? Có tốt không? "
Thấy Đường Tuyết Phù nói nhiều hơn, Diệp Tiểu Manh cười vừa nói, có nghe thấy một âm thanh rõ ràng gõ vào chiếc cốc, mọi người đều ngẩng đầu lên và nhìn vào âm thanh Đi đến đó, thấy ông nội Mặc tóc bạc, đứng giữa sảnh với sự giúp Đỡ của La Nhã và Mặc Như Nguyệt mỉm cười với mọi ngườiChương .
Tôi mời mọi người đến hôm nay, một là để tụ tập cùng nhau, và thứ hai là hôm nay tôi có tin tốt để thông báo."
Ông chỉ vào hướng của Đường Lạc Lạc vaỹ tay và nhìn theo mắt mọi người phía dưới. ĐƯỜNG Lạc Lạc gật đầu và đi về phía Mặc lão gia
Mọi người đều không biết thuốc gì được bán trong bầu của ông cụ Mặc. Nhìn vào Đường Lạc Lạc Mặc Thiệu Đình cũng cảm thấy rất khó chịu. Trong một khoảnh khắc cảm giác lặng lẽ trong hội trường chỉ có thể nghe tiếng thở của mọi người.
Ông cụ Mặc lắm lấy tay Đường Lạc Lạc và đưa ra ánh mắt ân cần: "Tôi muốn thông báo một tin tốt. Đây là điều tốt nhất, lớn nhất của gia đình Mặc gia của chúng tôi trong những năm gần đây, tôi đã nói điều đó trong những năm này, tôi tin rằng mọi người đều biết điều đó, con gái tôi có một cô con gái. MẶC Như Nguyệt đứng bên cạnh Đường Lạc Lạc, với một biểu hiện phức tạp trên khuôn mặt....................
Những người có mặt đều ngạc nhiên vì điều đó.
Trong hơn năm qua, đây luôn là một vụ bê bối của gia đình Mặc gia và đó là một bí mật không thể đưa ra ánh sáng. Lúc này, ông cụ Mặc đã chủ động lên tiếng, khiến mọi người sốc hơn.
Mặc Thiệu Đình siết chặt nắm tay, không hiểu tại sao, một linh cảm đáng ngại trỗi dậy trong lòng anh, mí mắt phải của anh đột nhiên nhảy lên, anh hít một hơi thật sâu và tiếp tục lắng nghe
"Đứa trẻ chăm chỉ đã bị tách khỏi chúng tôi từ năm trước nhưng trời cao có mắt, cuối cùng chúng tôi đã tìm thấy con bé." Lúc này, ông cụ Mặc lau nước mắt đục trên khóe mắt: "dó là người đứng bên cạnh tôi, ĐƯỜNG Lạc Lạc, không, phải là Mặc Lạc Lạc. C"on
bé là cháu gái của tôii". Hôm nay, tôi ở đây, để cho con bé Lạc Lạc một danh phận chính đáng! "
Đường Lạc Lạc có phải là cháu gái của ông Mặc không??
Cả hội trường sôi sục ngay lập tức và mọi người ngạc nhiên nhìn nhau.
Đường Phù Dung vẫn coi thường Đường Lạc Lạc trèo lên cành cây cao, không tự chủ, Mặc Thiệu Đình vấp ngã một chút sau khi nghe điều này, gần như không thể tin được chuyện này.
" Bản sắc của Đường Lạc Lạc rất nổi bật!
Cô gái duy nhất của gia đình Mặc ": Mặc Thiệu Đình tự ngẫm
Trong tâm trí của Mặc Thiệu Đình, anh chỉ cảm thấy rằng mọi thứ xung quanh rút đi như thủy triều, anh ta không thể nghe thấy bất kỳ giọng nói nào của con người, và trong tâm trí anh ta hoàn toàn trống rỗng, chỉ để lại những gì ông nội nói bên tai..
Mặc Thiệu Đình đứng tại chỗ và không thể di chuyển hay phát ra âm thanh. Chỉ có một ý thức vang vọng trong tâm trí của anh ấy, ĐƯỜNG Lạc Lạc là con gái của Mặc Như Nguyệt, anh và Lạc Lạc là anh em họ!
" Không có gì lạ, không có gì lạ khi bốn năm trước, một Đường Lạc Lạc tốt bụng biến mất vào đêm trước đám cưới, không có gì lạ khi Đường Lạc Lạc trở về từ Mỹ lại tránh anh như một con virus, không có gì lạ, nhiều lần cô thấy rõ tình cảm còn lại trong mắt mình, nhưng cô buộc phải kìm nén nó.."
"Anh em họ"
là một loại tội lỗi nguyên thủy. Lời nguyền độc ác nhất là đạo đức mà anh ta thay đổi và không thể vượt qua. Đó là sự thật rằng anh ta thay đổi cho dù anh ta có mạnh mẽ đến đâu.
Mặc Thiệu Đình cảm thấy rằng anh ta đang phát điên.
Mặc Thiệu Đình chỉ nhìn một nhóm người tiến lên chúc mừng Đường Lạc Lạc và ông cụ Mặc, nhìn miệng cười của ĐườngLạc Lạc đi cùng Mặc Như Nguyệt đến và chào anh, nhìn những khuôn mặt tươi cười của mọi người xung quanh, nhìn cô gái của anh làm mọi cách để từ chối anh
Một ý thức mạnh mẽ mất độ kín và tràn khắp cơ thể, không thể chịu đựng mực Mặc Thiệu Đình giật tay ra khỏi tuyết Đường Tuyết Phù đi đến mặc dù đám đông bất ngờ kéo cổ tay của Đường Lạc Lạc, bước ra khỏi cửa.
Đường Lạc Lạc đang nói chuyện với một vài người quen của gia đình Mặc gia nhưng cô bị MặcThiệu Đình kéo đi, cô ngoái lại bằng phản ứng nhanh chóng để giải thích với mọi người: "Tôi sẽ quay lại ngay"
Mặc Thiệu Đình nắm lấy cổ tay Đường Lạc Lạc bỏ đi ra ngoài.
Mặc Thiệu Đình rất hung dữ, đôi mắt anh lạnh và lạnh, với một không khí nghiêm túc không thể nào từ chối. Không có ai ngăn Mặc Thiệu Đình lại và cũng không có ai lên tiếng.
Bằng cách này, Mặc Thiệu Đình nhanh chóng đi đến khu vườn bên ngoài biệt thự của Mặc gia. Mặc Thiệu Đình đưa Đường Lạc Lạc đến một cái cây và xoay lưng Lạc Lạc vào thân cây, cả người mạnh mẽ áp lực gần kề, và giọng nói trầm đặc vang lên: "em đã biết, phải không?"
"Cô biết mình và anhlà anh em họ, cô biết người là không thể, cô biết rằng tất cả hạnh phúc là một tấm gương và tấm đã bị phá vỡ." Cô nghĩ