Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài

chương 52

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Ôi… Cứu mạng, mau thả tôi ra… Cứu tôi với…

Tên mập miệng vừa được cởi trói, lập tức kêu to để cầu cứu, quay qua khẩn cầu Lâm Uyển Du đang toát đầy mồ hôi.

- Cô chủ Lâm … Cứu tôi, xem như tôi vì cô bán mạng mà….

Lời chưa kịp nói xong, Lâm Uyển Du cũng không màng đến bẩn nữa, giật lấy chiếc vớ từ tay Mặc Tây Thành, chuẩn xác nhét vào miệng tên mập, do căng thẳng và chột dạ, các đầu ngón tay của cô đều đang run rẩy.

Mặc Tây Thành nghe đến choáng váng, nghi ngờ nhìn về phía Lâm Uyển Du.

- Cô chủ Lâm, tên này quen biết cô? Chuyện này là sao đây? Ông ta bị ai trói ở đây, cô có biết không?

Lâm Uyển Du cũng không biết quá trình trong đó, nhưng hiện tại, rất rõ ràng, kế hoặch của cô đã hỏng bét, Đường Lạc Lạc không hề lọt vào tay tên mập này, không những vậy, cô còn bị tên cướp ở đây hăm dọa, đúng là đang tự tát vào mặt cô ta.

Cô vốn đang vui vẻ chuẩn bị đến xem trò cười của Đường Lạc Lạc, kết quả không xem được đã đành, còn bị người ta mỉa mai, trong lòng không kiềm được phẫn uất, nhưng trước mắt, quan trọng nhất là không để chuyện này tiết lộ ra ngoài, nếu để người khác biết được cô đường đường là cô chủ của Lâm gia, lại sử dụng thủ đoạn này để hại Đường Lạc Lạc, sau này cô cũng không thể ra vào giới thượng lưu nữa.

Nghĩ như thế, Lâm Uyển Du lập tức lộ ra thần sắc không vui, khinh thường nhìn tên mập.

- Tôi làm sao quen biết hắn ta được? Cái tên này tám phần mười là tên thần kinh, Tây Thành, ở đây không có Đường Lạc Lạc, vậy chúng ta đến chỗ khác tìm đi, có lẽ cô ấy không thích bầu không khí ở đây, đi trước rồi cũng nên.

Mặc Tây Thành có chút nghi ngờ nhìn tên mập đang ngồi trên ghế sốt ruột đến nỗi mồ hôi đầy mình, cậu lại nhìn Lâm Uyển Du, trong lòng nghĩ hai người này thân phận địa vị chênh lệch khá nhiều, sao lại quen biết được? Có lẽ đúng như lời Lâm Uyển Du nói, tên trước mặt này là một tên thần kinh.

Mà Lâm Uyển Du lại là người có tiếng ở xã hội thượng lưu, người bình thường biết cô ta cũng không có gì lạ.

Trong lòng cậu muốn biết Đường Lạc Lạc đang ở đâu, cũng muốn sớm làm rõ, do đó cậu gật đầu, theo sau Lâm Uyển Du đi ra khỏi phòng.

- Được, chúng ta đi chỗ khác tìm xem sao.

Lâm Uyển Du giờ mới an tâm được một chút, trước mặt thì giả vờ giúp Mặc Tây Thành tìm người, trong lòng lại ngấm ngầm toan tính, xem ra, không phải có người đã cứu con nha đầu đó, thì do con nha đầu đó may mắn trốn thoát được.

Không, cô ta chỉ là một tiểu nha đầu, sao có thể trốn thoát lại còn bắt giữ được thuộc hạ của mình chứ?

Nhất định có người đã giúp cô ta!

Không lẽ là….

Một ý nghĩ xuất hiện trong đầu Lâm Uyển Du, sắc mặt cô nhợt nhạt đi vài phần, không lẽ là Mặc Thiệu Đình đã cứu cô ta?

Nhớ đến lời cảnh cáo của Mặc Thiệu Đình với mình lần trước, Lâm Uyển Du chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, cả người xém chút nữa đứng không vững mà ngất đi.

Nếu như đúng là Mặc Thiệu Đình đã cứu Đường Lạc Lạc, vậy bản thân và Mặc Thiệu Đình, há một chút khả năng cũng không có sao?

Cô cảm thấy vô cùng không cam lòng và sợ hãi, Lâm Uyển Du gần như không chống đỡ nỗi nữa, cô nhanh chóng nghĩ ngợi, tìm cách chuyển bại thành thắng, đột nhiên nghĩ đến chuyện mình vốn đã nghi ngờ.

Đường Lạc Lạc…

Ai cũng gọi Đường Phù Dung là Đường Lạc Lạc, đây có đúng là biệt danh của cô ta không?

Nói mới nhớ, mình chưa bao giờ phái người điều tra tư liệu về Đường Phù Dung, hay là ra tay từ chỗ này, có thể nhận được những thu hoạch không ngờ tới.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Lâm Uyển Du tươi tỉnh hẳn, Đường Lạc Lạc, cô trốn được lần này, không trốn được cả đời đâu, chúng ta cứ chờ xem.

… …

Đường Lạc Lạc mơ màng tỉnh đậy, đã là buổi sáng ngày thứ hai rồi.

Tia nắng ấm áp rọi vào căn phòng, xuyên qua cửa sổ sát trần, khiến cả căn phòng đều nhuộm màu vàng rực.

Là phòng ngủ của biệt thự nhà họ Mặc.

Trên chiếc giường lớn mềm mại, Đường Lạc Lạc cảm thấy toàn thân mệt mỏi, đầu óc hỗn loạn, muốn xoay người đi lại phát hiện bản thân căn bản không cử động được, cô vô thức quay đầu nhìn về phía bên cạnh, lập tức mở tròn mắt – người ngủ cạnh cô… là một người đàn ông!

Người đàn ông bên cạnh rúc mặt vào cổ cô, nhìn không rõ mặt mũi, ngoài chăn lộ ra làn da bánh mật săn chắc, đường nét cánh tay mịn màng đẹp đẽ, cảm nhận được động tác của Đường Lạc Lạc, anh ngước đầu lên, lộ ra khuôn mặt tuyệt đẹp.

Mặc Thiệu Đình!

Đường Lạc Lạc mở to miệng, kinh ngạc vô cùng, đồng thời cúi đầu nhìn xuống thân thể trong chăn của mình, phát hiện bản thân hoàn toàn không mặc quần áo, liền kêu to một tiếng, nghĩ cũng không nghĩ, lập tức đẩy Mặc Thiệu Đình đang say ngủ xuống giường!

Mặc Thiệu Đình đang ngủ rất say, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, đã bị cô gái nhẫn tâm trên giường đẩy xuống, ngồi chễm chệ trên thảm, anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đường Lạc Lạc đang la hét không ngừng trên giường, lập tức cảm thấy thái dương đau âm ĩ.

- Mặc Thiệu Đình! Mặc – Thiệu – Đình!

Đường Lạc Lạc lấy chăn che lấy thân thể, chỉ về phía Mặc Thiệu Đình đang ngồi dưới đất mà la hét, tiện tay lấy một chiếc gối, ném vào Mặc Thiệu Đình, quay đầu nhắm mắt, khuôn mặt ửng đỏ.

- Anh anh anh… anh là đồ lưu manh, anh mau mặc quần vào, mặc vào đi!

Mặc Thiệu Đình nói không nên lời, vừa chầm chậm lại rất tao nhã từ dưới sàn đứng lên, ung dung mặc quần áo, cài được nút áo sơ-mi thứ ba, anh liền cười, đứng bên giường ngủ, đôi tay chặn cả hai bên thân thể Đường Lạc Lạc, sáp đến gương mặt đang đỏ như quả táo của cô, dùng hai ngón tay đùa giỡn nắm lấy cằm cô, buộc cô phải xoay mặt qua nhìn anh.

- Bây giờ muốn tôi mặc vào, nói tôi là lưu manh, tối hôm qua, lại ôm chặt lấy tôi không buông, áo khoác của tôi là cô cởi ra đó.

Giọng nói thả thính, hơi thở ấm áp, khiến mang tai của Đường Lạc Lạc bắt đầu ửng đỏ, xấu hổ đến nỗi hận không thể đào lỗ chui xuống đất.

Lúc này đầu óc cô tỉnh táo được một chút, nghĩ lại chuyện tối qua, khi đó cô nhất thời gấp gáp, xông vào hành lang khách sạn, bị một tên mập bắt được, cho cô uống thứ thuốc đó… sau đó, cô ra sức chống cự, là Mặc Thiệu Đình đã kịp thời đến cứu cô.

Do tác dụng của thuốc, ý thức cô rất mơ hồ, vì thế những chuyện sau đó, chỉ là những đoạn ngắn đứt quãng, lúc này qua sự nhắc nhở của Mặc Thiệu Đình, cô mới lờ mờ nhớ lại một số hình ảnh…

Tối qua, mùi hương trên cơ thể anh ta, nụ hôn dịu dàng của anh ta, và cả đôi tay kia vuốt ve trên cơ thể mình……

Đường Lạc Lạc lập tức mặt đỏ như trái cà, nửa cúi đầu không dám ngước lên nhìn mặt Mặc Thiệu Đình, đáng chết, rõ ràng bản thân đã bị ăn sạch sẽ, nhưng tình huống hôm qua, lại là bản thân chủ động!

Aaaa thật là đáng hận!

Mặc Thiệu Đình cúi đầu nhìn ngắm vẻ mặt xấu hổ của Đường Lạc Lạc, quan sát gương mặt cô lúc thì trắng bệch lúc thì đỏ ửng, cảm thấy vô cùng thú vị, hơi cúi đầu, anh nhẹ nhàng phà hơi bên cổ Đường Lạc Lạc.

- Hôm qua là tôi đã cứu cô, vì cứu cô, lấy thân báo đáp, hôm nay cô vừa tỉnh dậy đã đá tôi xuống giường, không phải có chút lấy oán trả ơn hay sao?

- Anh…

Đường Lạc Lạc ngẩng đầu, giận dữ nhìn Mặc Thiệu Đình, trời ơi sao trên thế gian này lại có người đàn ông vô sỉ như thế, cô giơ nắm đấm, hung dữ đấm vào ngực Mặc Thiệu Đình.

- Anh vô sỉ, anh không biết xấu hổ, anh được lợi mà còn giả vờ! Anh anh anh… Tôi muốn đánh chết anh!

- Ngày nay, đúng là người tốt khó làm mà.

Mặc Thiệu Đình đành lắc đầu, giống như đã chịu oan uất rất lớn, đôi mắt sáng ngời kia, lấp ló chút gian xảo, nhưng gương mặt anh tuấn kia, đúng là lừa đảo, cứ như anh ta vô tội thật.

Đường Lạc Lạc thật sự không nói được lời nào, chỉ vào mặt Mặc Thiệu Đình mà cứng họng, cuối cùng mới cúi đầu, nhìn thấy đôi vai trắng như tuyết của mình lộ ra bên ngoài, liền không suy nghĩ cãi nhau với Mặc Thiệu Đình, miệng nói lắp bắp.

- Anh anh anh… anh quay người đi, tôi muốn mặc quần áo.

Đợi bà cô mặc xong quần áo rồi mới tính sổ với tên khốn này!

Mặc Thiệu Đình dở khóc dở cười, chỉ biết từ từ nhấc người lên, mắt cứ lướt nhìn làn da trắng ngần của Đường Lạc Lạc, nhịn không được khô cả họng, yết hầu chuyển động một lúc, anh cười như không cười xoay người đi, giọng nói như đang hờn dỗi, lại như đang giễu cợt.

- Có phải chưa xem qua đâu.

Tiếp đến, trên eo đã bị một bàn chân nhỏ hung hăng đá vào, theo sau là tiếng gào thét yếu ớt:

- Lưu manh!

Được thôi, Mặc Thiệu Đình sống trên đời hai mươi mấy năm, chưa từng dính dáng qua loại từ này, hôm nay không những bị đá xuống giường, còn bị “đóng dấu”……

Đúng là hoạ vô đơn chí.

Đường Lạc Lạc một bên cảnh cáo Mặc Thiệu Đình, đề phòng anh ta đột nhiên quay đầu nhìn mình, một bên tay chân lúng túng tìm váy, đáng tiếc chiếc váy hôm qua đã bị xé rách rồi, cô im lặng khinh bỉ nhìn về con người tàn bạo hôm qua, một bên leo xuống giường, kéo tủ đồ ra, loay hoay tìm được một chiếc váy liền, cúi đầu nhìn thấy dấu hôn đỏ thẫm trên cổ mình, Đường Lạc Lạc cắn môi, lại lục lọi tìm được một khăn quàng quấn vào cổ.

Bây giờ bình tĩnh lại, Đường Lạc Lạc mới thật sự cảm thấy chiến trận kịch liệt tối qua, thân trên không chỉ toàn vết bầm tím, thân dưới còn đau âm ĩ, Mặc Thiệu Đình đáng chết, đúng là như chưa từng gặp qua phụ nữ!

Đúng là hoà thượng đầu thai!

Tức giận giơ tay chọc chọc vào phía sau Mặc Thiệu Đình, Đường Lạc Lạc nghiến răng nghiến lợi.

- Tôi mặc xong rồi, giờ chúng ta tính sổ với nhau đi, tên - cuồng – sắc, lưu manh, biến thái!

Bất kì từ ngữ nào cũng không thể diễn tả tâm trạng căm phẫn hiện giờ của cô.

Nhìn thấy vết máu trên chăn, Đường Lạc Lạc như muốn khóc đến nơi, sự trong trắng mà mình đã gìn giữ hai mươi mấy năm nay, chưa gì đã bị Mặc Thiệu Đình độc ác cướp mất, nhưng cái tên này còn nghĩ đã cứu cô?!

Hôm nay quả là thấy được người không biết xấu hổ là như thế nào.

Tên – cuồng – sắc, lưu manh, biến thái…

Mặc Thiệu Đình quay đầu lại, nhăn mày.

- Cô đang muốn tính sổ với ba người sao?

- Đừng nhiều lời!

Đường Lạc Lạc nắm chặt tay, mở to mắt nhìn Mặc Thiệu Đình.

- Thì ra anh là Mặc Thiệu Đình, anh lừa tôi khổ sở lắm, uổng công tôi xem anh là người tốt, uổng công tôi còn đi khắp nơi làm công để trả nợ, thì ra anh luôn lừa tôi! Lừa tôi đã đành, còn lừa cả tình cảm của tôi!

Lại còn tỏ tình với mình, khiến mình rung động, dây dưa bấy lâu nay…

Giờ đây nghĩ lại, Đường Lạc Lạc thật muốn đập đầu vào miếng đậu hũ mà chết.

- Tôi lừa gạt tình cảm của cô?

Mặc Thiệu Đình nhếch mép, cười đến mê người.

- Là lừa được rồi, hay chưa lừa được đây?

Đường Lạc Lạc lập tức chột dạ, bây giờ tên này kiêu ngạo như thế, nếu như biết bản thân đúng là thích anh ta, khác nào bay lên trời sánh ngang hàng với mặt trời sao?

Cô lập tức cãi bướng.

- Lừa được cái đầu quỷ nhà anh, Mặc Thiệu Đình, anh đừng tưởng thế là xong, anh ức hiếp tôi, lừa tôi như thế, tôi sẽ không tha cho anh đâu, được rồi, bây giờ tôi cũng nhìn thấy anh rồi, chúng ta bàn tiếp vấn đề kia đi, khi nào cùng tôi xử lí chuyện ly hôn đây?

Ly hôn?

Mặc Thiệu Đình nhăn mày, kéo tiểu nha đầu đang tức giận ôm vào trong lòng, đưa tay chạm vào chóp mũi cô.

- Còn muốn ly hôn sao? Tôi là Mặc Thiệu Đình, cũng muốn ly hôn?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio