Cô Vợ Trọng Sinh

chương 166: dọn sạch chướng ngại

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bắc Minh Hạo chậm rãi quay đầu: "Tôi không muốn khiến cho bên ngòai lại suy đoán thêm về tôi, nhất là, sau khi trở về, không thể nghi ngờ cũng sẽ bị người có tâm lợi dụng, truyền thông làm lớn. Cho nên, thật xin lỗi, chú Tiêu, tôi không thể trở về giúp chú được."

Tiêu Chính Thịnh thở dài, cũng không miễn cưỡng nữa: "Được, nếu có chỗ nào cần chú Tiêu, cháu cứ mở miệng."

Quan hệ cha con giữa ông ta với Bắc Minh Hạo, vẫn luôn không nói rõ được, thứ nhất tâm tình của Bắc Minh Hạo tương đối cao, vẫn luôn rất tôn kính cha của mình; thứ hai, chuyện phát triển cho đến hôm nay, vạch trần quan hệ cha con này, đối với bọn họ đều không có lợi. Đơn giản, Tiêu Chính Thịnh chỉ có thể giữ kín miệng, chờ đợi một thời cơ thích hợp hơn nữa.

Bắc Minh Hạo trực tiếp lái xe quay về nhà trọ của anh ta.

Tắm nước nóng, lau tóc đi ra, ánh mắt rơi vào cặp công văn màu đen anh ta mang về. Đi qua, cầm lên, thả trên bàn trà. Nhập mật mã vào, mở cặp công văn ra, nơi đây có mấy phần văn kiện bí mật, đều là chiến lợi phẩm lần này anh ta ra ngoài. Nhìn thấy nội dung ký tên phía trên, anh ta cong khóe môi.

Muốn xoay người, muốn có đủ thực lực, mà chí ít, thì tư bản của anh ta và Tiêu Chí Khiêm ngang bằng nhau! Về phần Tiêu thị, cũng không còn là mục tiêu của anh ta! Anh ta muốn, là có thể một cú đánh bại Tiêu Chí Khiêm, khiến cho anh biến mất khỏi thế giới này mãi mãi!Từ dưới những văn kiện này, anh ta lôi ra một cái điện thoại vệ tinh, nhập vào một mã số.

Sau nửa ngày, đối diện mới có người nhận, giọng nói giống như vừa tỉnh ngủ lười biết: "Hy vọng, cậu có thể cho tôi tin tức tốt."

Bắc Minh Hạo nhắm mắt lại, giọng điệu cực nhạt: "Đều giải quyết."

"Ha ha." Tiếng cười mềm mại mà hung ác nham hiểu, giống như thông quá điện thoại, quanh quẩn trong căn phòng trống trải. "Như cậu mong muốn, thế lực Mãnh Hổ, toàn bộ về cậu." Nói xong, cúp điện thoại.

Bắc Minh Hạo cất lại điên thoại, lại khóa kỹ cặp công văn, đi đến trước tủ rượu, rót chén rượu, không quan tâm uống, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lộ ra một loại sương mù và sự lạnh lẽo.

.....

Sắp đến giờ tan làm, Tiêu Chí Khiêm gọi Dương Châu Kiệt vào văn phòng, giao toàn bộ công việc còn sót lại cho anh ta.

"Ách, Tiêu thiếu gia, anh ngày mai không đến sao?" Dương Châu Kiệt hỏi.

Tình huống bây giờ của Tiêu thị, đúng là loạn trong giặc ngoài, Tiểu tổng bận tối mày tối mặt, Tiêu thiếu gia lại bỏ đó không lo, công ty kia thế tất cũng phải chia năm xẻ bảy. Anh ta cũng không dám xác định, thân là con trưởng nhà họ Tiêu, Tiêu thiếu gia thật sự bỏ được sao?

Tiêu Chí Khiêm vứt tới một chồng văn kiện, trực tiếp ném lên bàn: "Những thứ này tôi đã xử lý tốt, cứ theo phía trên mà làm." Nói xong, đúng năm giờ, anh cầm tây trang lên khoác vào rồi đi ra ngoài.

Đi đến cửa thì Tiêu Chí Khiêm ngừng lại, ngoái đầu nhìn lại: "Nếu không có việc gì thì không được làm phiền tôi." Kéo cửa ra, rồi rời đi.

Dương Châu Kiệt giật mình, đôi mắt tinh anh sau kính chớp chớp. Nhìn thấy cả bàn chất đầy tư liệu, anh ta vuốt vuốt thái dương, làm trợ lý của người tra, thật đúng là mệnh khổ mà!

Lúc tan việc, Tuyết Chi đang nói chuyện với Chiêm Gia Linh, Tiêu Chí Khiêm trực tiếp đi đến, giống như kỵ sĩ ưu nhã cưỡi mây cầu vồng. đi đến trước mặt cô, ánh mắt ngừng lại trên mặt cô, khóe miệng treo một nụ cười yếu ớt làm người ta tê dại mê hoặc. Dù là Tuyết Chi ngày ngày đối mặt với gương mặt đẹp đến đố kị, cũng lơ đãng tim đập thình thịch.

"Chúng ta về thôi." Anh nhẹ nói, ánh mắt mềm như hóa thành nước, rất ấm lòng.

Dường như tâm tình của anh mấy hôm nay không tệ, mặc dù trước mặt người khác, cũng sẽ lộ ra nụ cười say mê này. Tuyết Chi cũng bị anh mê hoặc, gò má kiều diễm cũng lộ ra một lúm đồng tiền xinh đẹp, độ cong khóe môi phối hợp với tâm tình vui vẻ giờ phút này của cô, trong ánh mắt nhìn qua, tựa hồ chỉ có người đàn ông cô dành tình cảm chân thành cả đời này.

"Vâng." Cô lên tiếng, sau khi nói chuyện với Chiêm Gia Linh và Tiểu Tống, cùng với Tiêu Chí Khiêm song song rời đi.

Nhìn qua hai người này, Chiêm Gia Linh như có điều gì suy nghĩ.

Từ lúc đầu nhìn thấy Tiêu Chí Khiêm, đến anh bây giờ, anh thay đổi ngày càng có vị tình yêu. Mặc dù đây chỉ là ở bên cạnh Trương Tuyết Chi mới có biến hóa. Nhưng mà, đối với người như anh, đúng là khó được.

Dương Châu Kiệt đi ra, nói chuyện Tiêu Chí Khiêm rời đi cho hai người, còn nói: "Đúng rồi, lễ giáng sinh này, Tiêu thiếu gia và Tuyết Chi sẽ cử hành hôn lễ, tất cả mọi người chuẩn bị phong bì cho tốt đó."

Chiêm Gia Linh khẽ giật mình: "Tháng này?"

"Ừ, vốn đã nói là đúng lễ Giáng Sinh chỉ là Tuyết Chi khi đó xảy ra chút chuyện, cũng may không ảnh hưởng đến kế hoạch của bọn họ." Dương Châu Kiệt nói qua thì ánh mắt như có như không liếc về phía Chiêm Gia Linh, cố ý hắng giọng: "Kỳ thật, chỉ cần có thể tìm được người trong lòng, thì đây là một việc vô cùng may mắn! Nếu như là tôi, cũng muốn nhanh chóng cưới cô ấy."

Chiếm Gia Linh đang sắp xếp đồ đạc, ngay cả nhìn cũng không nhìn anh ta, cầm túi da bước đi: "Tôi đi trước, ngày mai gặp."

Trơ mắt nhìn cô đi ra ngoài, Dương Châu Kiệt thở dài một tiếng, uể oải nói: "Rốt cuộc cô ấy có nghe hiểu không vậy?"

Tiểu Tống tắt máy vi tính: "Phó trợ lý Dương, đừng nói trợ lý Chiêm nghe không hiểu, mà ngay cả tôi cũng không rõ đâu! Cầu xin anh chỉ rõ một chút phải làm cái gì? Nhìn anh suốt ngày mày qua mắt lại với những người đẹp bộ phần PR, ai biết là anh thích người nào chứ?"

Dương Châu Kiệt giận: "Tôi nào có! Những cái kia đều là quan hệ đồng nghiệp vô cùng thuần khiết!"

"Lời này của anh nên giải thích với trợ lý Chiêm." Tiểu Tống cười hì hì hai tiếng, cũng tránh người.

Dương Châu Kiệt cũng không kịp hờn dỗi, cầm một chồng tài liệu, về lại chỗ ngồi, nhận mệnh xem từ đầu đến cuối.

Tiêu Chí Khiêm và Tuyết Chi về đường Hằng Nguyên, thấy chiếc xe của Vy Hiên dưới lầu. Biết là cô đã đến đây, Tuyết Chi rất vui vẻ, bước nhanh vào thang máy, sau khi đến tầng , đẩy cửa liền nhìn thấy Vy Hiên. Cô ấy đang đi theo bên người Thạch, không ngừng truy vấn: "Hải Thiên Đường xây dựng tổng bộ ở thành phố A, mục đích là vì cái gì? Muốn độc bá kinh tế ở đây? Hay là nhìn trúng điều kiện giao thông bốn phía phát đạt tiện lợi ở đây?"

Thạch đang ngồi chồm hổm trên đất, dùng trang bị dò xét tìm kiếm cái gì trên mặt đất, căn bản là mắt điếc tai ngơ với lời cô ấy nói.

Vy Hiên chưa từ bỏ ý định, phát huy tinh thần tích cực tiến thủ của người làm báo, không có ý định cứ như vậy buông ta cho anh ta: "Trên đường có tin tức nói, Hải Thiên Đường và điện Quần Ma vẫn luôn có chút qua lại, là bởi vì sao chứ? Tổ chức như điện Quần Ma, gần đây là sao? Vậy tại sao, trước đó đối phó với Mãnh Hổ thì các người lại muốn hợp tác chứ?"

Thạch không đếm xỉa đến cô ta, tiếp tục cầm tay làm việc, cho đến khi vào đến góc tường, con số trên thiết bị thăm dò trên tay bắt đầu thay đổi, mà lại càng lúc càng lớn. Sau khi anh ta làm dấu hiệu ở đây xong, lại tiếp tục tìm kiếm chỗ phát nổ tiếp theo. Đây là một loại số liệu thông qua phương thức khoa học tính toán ra, có thể tìm được vị trí chôn bom chính xác trong phòng.

Không cần quá nhiều, chỉ có hai ba quả là được rồi, có thể trực tiếp phá hủy năm tầng. Giống như tổng bộ Hải Thiên Đường, cái này đối với bọn họ mà, là sau khi tất cả thiết bị điện tử mất đi hiệu lực, có thể khởi động bước tự hủy cuối cùng.

"Vy Hiên" Tuyết Chi đi vào phòng khách mỉm cười nói: "Phó chủ biên đại nhân, công việc không bận sao? Sao lại có thời gian rảnh đến đây?"

Vy Hiên nhìn thấy Tuyết Chi, mới định bỏ qua Thạch, ngồi trên sofa, nói: "Nhờ vào sự chiếu cố của Tiêu công tử nhà các cậu, mình có thể thu được thêm ít tiền trà nước."

Sau khi xảy ra việc Tiêu thị, Tiêu Chí Khiêm tìm đến Vy Hiên trước tiên. Sau đó đưa tin một loại, đều là từ Vy Hiên, ngôn từ sắc bén, cực kỳ có tính kích động.

Tiêu Chí Khiêm tới xem cô, gật đầu một cái với cô, xem như là đã cho cô mặt mũi lớn: "Nghĩ muốn cái gì, tùy cô mở miệng."

"Haha, có một câu của Tiêu thiếu gia anh đây, tôi yên tâm." Vy Hiên cũng không khách khí, duỗi ngón tay ra, chỉ về Thạch.

Con ngươi Tuyết Chi trợn tròn, có chút không dám tin: "Cậu muốn Thạch?"

Cô giống như... ngửa được một mùi gian tình.

Ai ngờ, Tiêu Chí Khiêm cả nghĩ cũng không muốn trực tiếp gật đầu: "Lấy đi đi."

Thân thể Thạch hơi chấn động một cái, lưng run rẩy.

"Mọi người muốn đi đâu? Tôi chỉ là một nhân vật lấy tin, có quan hệ với người bên cạnh. Đại boss Hải Thiên Đường là Tiêu thiếu gia, tôi cũng không dám động tâm, cho nên, cũng chỉ có thể phiền phó đường chủ một chút." Vy Hiên giải thích nói.

Thạch chậm rãi xoay người, lạnh lùng nhìn cô.

Người.... người bên cạnh?!

Lần đầu tiên anh ta nghe được có người gọi mình như vậy!

Tuyết Chi nghe cũng cảm thấy mới lạ, loại lệch điểm quan trọng như vậy, cũng chỉ có Vy Hiên nghĩ ra được. Cô cười hỏi: "Này, lá gan của cậu cũng lớn quá, lại dám viết phó đường chủ Hải Thiên Đường?"

Vy Hiên đứng thẳng hạ vai: "Cậu không biết, khẩu vị của độc giả bây giờ sắc sảo thế nào, muốn thỏa mãn tâm lý tìm kiếm cái lạ của họ, phải không ngừng tung chiêu. Hồng Môn thì sao, nổi danh toàn cầu, lại nhiều sắc lại truyền kỳ. Nhưng mà, sự tồn tại của tứ đại ám đường, lại không ai biết. Đương nhiên, nếu các cậu không muốn, mình cam đoan sẽ không tiết lộ thân phận thật của các cậu, mình sẽ viết rất mịt mờ, chỉ cần phó đường chủ cung cấp một ít tư liệu sống là được rồi."

Thạch híp con mắt lạnh, giọng nói đạm nhạt: "Tôi từ chối."

Tiêu Chí Khiêm liếc mắt nhì anh ta: "Không có hiệu quả."

Thạch không lên tiếng, lặng im nửa ngày sau mới nói: "Tôi biết rồi."

Tính cách Vy Hiên mạnh mẽ vang dội, là người không đạt được mục đích sẽ không buông tay. Đã hạ quyết tâm đến đường Hằng Nguyên, cô không có ý định tay không rời đi, nói gì cũng phải bắt được tin đầu đề kỳ tiếp theo. Hơn nữa, dựa vào ánh mắt chuyên nghiệp của cô đến nói, ngày đưa tin này nổi không thể nghi ngờ!

Không đếm xỉa đến ánh mắt muốn giết người của Thạch, cô trực tiếp vào phòng của Thạch, bắt đầu tiến hành hình thức phỏng vấn một chọi một độc lập.

"Lúc nào anh phát hiện mình có tiềm chất tham gia bang phái?"

"Tại sao phải lựa chọn Hải Thiên Đường? Nó có chỗ nào hấp dẫn anh đến vậy?"

"Sau khi gia nhập Hồng môn, anh lại có cảm tưởng gì?"

"Làm tiền bối, anh có gì muốn nói với hậu bối huynh đệ mới nhập môn?"

Thạch không ngừng hít sâu, khi anh ta sắp bị hành hạ chết thì cũng lên tiếng...

Tuyết Chi ở phòng bết, chuẩn bị tự mình làm bữa tối, quay đầu lại nhìn Tiêu Chí Khiêm đứng ở cửa, bật cười nói: "Tiêu Chí Khiêm, anh cũng quá không có tình nghĩ đồng môn đi?"

Biểu tình vừa rồi của Thạch, thật sự là chịu nhục đủ rồi, Vy Hiên có thể giả bộ như không nhìn thấy, đấy là phong cách làm việc trước sau như một của cô ấy biến thành, nhưng Tuyết Chi không được, cảm giác Thạch sẽ bị Vy Hiên bắt nạt cực thảm, trở ngại là mệnh lệnh của Tiêu Chí Khiêm, anh ta lại không tiện phát tác, chỉ có nhẫn. Nhưng Vy Hiên cô nương lại là loại hình anh lui tôi liền đến, không móc ra ba đời tổ tông của Thạch sẽ không thấm tháp.

"Tuyên truyền cho Hải Thiên Đường, cũng tốt." Tiêu Chí Khiêm hời hợt nói, chủ động đến giúp cô.

"Tuyên truyền?" Tuyết Chi vo gạo, quay đầu lại cười giỡn nói: "Lớn giọng đến thế? Anh còn muốn đưa Hải Thiên Đường ra thị trường hay sao?"

"Nếu như có cần, anh sẽ xem xét." Anh nói rất nghiêm túc, căn bản không giống như đang cười đùa. Tuyết Chi lại không cười được, loại chuyện đem ám đường ra thị trường này, Tiêu đại thiếu thật sự có khả năng làm được. Chỉ hy vọng, lão môn chủ Hồng môn không bị anh chọc giận đến phát bệnh mới tốt.

"Tiêu Chí Khiêm, em hỏi anh một chuyện." Cô vo gạo rồi bỏ vào trong nồi cơm điện, nhìn rất tùy ý hỏi: "Anh muốn tiếp nhận vị trí môn chủ Hồng môn sao?"

Tiêu Chí Khiêm dừng lại, không ngờ cô lại biết việc này: "Là ông già kia nói sao?"

Tuyết Chi cười: "Ông Hình cũng chỉ là muốn em hiểu rõ anh hơn một chút."

Sắc mắt Tiêu Chí Khiêm trầm trầm, ánh mắt không dời đi: "Sau này, cách ông già kia xa một chút."

"Anh vẫn chưa trả lời vấn đề của em đâu." Tuyết Chi cắt thức ăn, khi thì liếc anh một cái.

Trầm mặc một lát, Tiêu Chí Khiêm lạnh nhạt nói: "Những người khác không muốn nhận vị trí, anh càng không có hứng thú."

Tuyết Chi tò mò hỏi: "Anh là nói, Lão Môn chủ không chỉ là muốn anh ngồi vào vị trí của ông ấy?"

Phàm là đường chủ của tứ đại ám đướng, ông ta đều không bỏ qua, còn tiến hành cùng lúc. Giống như... lừa gạt được người nào hay người đó."

Tuyết Chi không hiểu nháy mắt, thì ra, Tiêu Chí Khiêm không phải là duy nhất, mà vị trí môn chủ Hồng môn cũng không khiến người ta lùa người như lùa vịt, giống như cải trắng giảm giá chất đống ở chợ bán thức ăn, tùy tiện chọn một cái, cũng không phải nhất định có người muốn.

Tiêu Chí Khiêm không nhận, theo Tuyết Chi là hợp tình, tính cách của anh không phải là người thích quyền cao chức trọng, huống chi, ngay cả Hải Thiên Đường đều hờ hững, phần lớn đều giao cho Thạch đi làm, làm sao có thể cột mình vào Hồng môn chứ? Nhưng cô đối với ba vị Đường chủ của ám đường kia có chút không hiểu, cô cắt thức ăn, chậm rãi hỏi: "Ba vị Đường chủ khác, vì sao lại không nhận chứ?"

Động tác rửa rau của Tiêu Chí Khiêm chậm lại, ánh mắt bình tình: "Bởi vì, bọn họ cũng đều là bị ông già kia lừa tới."

Bản lĩnh nhặt người gặt người của Ông Hình, có thể nói là hạng nhất.

Tuyết Chi thật sự khó hiểu nguyên nhân trong chuyện đó, cũng không hỏi tiếp, chỉ cần biết Tiêu Chí Khiêm không nhận là được rồi.

Thạch phỏng vấn rất nhanh, theo sự hiểu biết của Tuyết Chi đối với Vy Hiên, nhất định là Thạch tương đối phối hợp mới nhanh như vậy. Nếu không, anh ta đừng mơ ra khỏi cái cửa này. Thạch đi vào phòng bếp, nhận phần công việc còn lại, thần sắc có chút lên xuống, như đang đè nén cái gì. Tuyết Chi rửa tay sạch sẽ, đi vào phòng khách, nhìn thấy Vy Hiên đang ngồi trên ghế sofa nghe bản ghi âm nội dung trò chuyện.

"Vy Hiên, cậu đừng có bắt nạt Thạch nữa."

Vy Hiên nghiêng đầu nhìn cô: "Mình có bắt nạt anh ta đấy, mình chỉ là có chút hứng thú đối với lĩnh vực chuyên nghiệp của anh ta thôi! Cũng không thể để cho mình trực tiếp phỏng vấn Tiêu thiếu gia nhà cậu? Thằng thắn mà nói, khuôn mặt lãnh đạm kia, thật đúng là không dễ đối phó bằng khuôn mặt khối băng của Thạch."

"Ơ, nói cứ như cậu ăn chắc anh ta vậy, Thạch nhà mình sao lại mệnh khổ như vậy, gặp phải tên nha đầu chết tiệt như cậu!"

Vy Hiên nửa đùa nói: "Tuyên truyền miễn phí cho anh ta còn không tốt? Chờ lúc anh ta thành ngôi sao, anh ta phải cảm ơn mình.

Tuyết Chi ngồi bên cạnh cô, cười cười, cũng không nói thêm lời nào. Cô biết rõ Vy Hiên rất có mức độ, nhất là đối với chuyện Hải Thiên Đường, biết cái gì nên viết cái gì không, tuyệt đối không bán đứng bọn họ.

Hai người lại rảnh rỗi nói chuyện một hồi, Tuyết Chi giữ Vy Hiên lại ăn tối, cô lắc đầu: "Không được, buổi tối còn có bản thảo phải viết."

"Được rồi, mình tiễn cậu."

Cảm tình của hai người, cũng rất không khách sáo, Tuyết Chi tiễn Vy Hiên vào thang máy rồi lại về phòng của mình.

Tiêu Chí Khiêm đang nói chuyện điện thoại, là Tiểu Cường gọi đến, nghe thấy anh ta báo cáo tình huống thì hai con mắt của anh có chút cụp xuống, không có chút cảm xúc nào, dáng vẻ rất bình tĩnh và đạm mạc.

"Anh ta đã không ở đó nữa, cậu có thể về rồi."

Sau khi được Đường chủ ra lệnh, Tiểu Cường đáp lại, cúp điện thoại.

Tiêu Chi Khiêm một tay cầm điện thoại, một tay nhét vào túi quần, đối mắt híp lại thành một đường, tụ kết mấy phần nguy hiểm. Lập từ, từ từ thu lại, không hề phóng ra quá nhiều cảm xúc, lại trầm tĩnh như một tượng điêu khắc hoàn mỹ.

"Tiêu Chí Khiêm?" Tuyết Chi đi đến sau anh, đưa tay xoa lưng của anh: "Tiêu Chí Khiêm, gần đây anh giống như có tâm sự."

Anh quay lại, cầm hai tay của cô, thu vào trong lòng bàn tay, giọng điệu lại nhu hòa mấy phần: "Anh sẽ dẹp bỏ mọi chướng ngại trước khi kết hôn." Chỉ cần là trở ngại đến anh và cô, bất luận đối phương là ai, anh đều khó có khả năng tha thứ.

"Chướng ngại?" Tuyết Chi chưa bao giờ biết giữa bọn họ sẽ có những chướng ngại gì, không rõ Tiêu Chí Khiêm đang bận tâm cái gì.

Hôn lễ còn năm ngày.

Đường Hằng Nguyên gần đây vô cùng náo nhiệt, ngoại trừ mới gia nhập thêm rất nhiều anh em, mọi người cũng rất vui vẻ vì hôn sự của Đường chủ.

Lục tục, không ngừng có quà được mang đến, rất nhiều đều là vật hi hữu Tuyết Chi chưa thấy qua. Quà đến nhiều cô gỡ một ngày cũng không hết, bất đắc dĩ, chọn một căn phòng, chất đống mấy vật này. Trên mỗi món quà đều không có đề tên, chỉ có danh hiệu kỳ quái, nghĩ đến, cũng có thể là các anh em Hồng môn tặng.

Chị Điềm mỗi ngày đều bảo dưỡng da cho Tuyết Chi, nói gì cũng muốn cô làm một cô dâu xinh đẹp. Bởi vì video hôn lễ có thể sẽ bị đưa lên website nội bộ của Hồng môn, chị muốn Tuyết Chi kinh diễm xuất hiện, tạo mặt mũi cho Hải Thiên Đường bọn họ! Tuyết Chi tính tình tốt tùy ý chị Điềm loay hoanh, tâm tình vui vẻ sắp làm cô dâu, khiến cho cả người cô nhìn còn diễm lệ hơn bình thường ba phần.

Thân thể Ngọc Diệp cũng từ từ chuyển biến tốt đẹp, bây giờ có thể ngồi trong xe lăn, được Trương Thịnh Hải phụ giúp đẩy ra, đi ra bên ngoài hô hấp không khí mới mẻ. Nghê Thư nói, nhiều nhất hai tháng, cô ta sẽ không giống lúc trước nữa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio