Cô Vợ Trọng Sinh

chương 312: có chuyện nhờ ngài giúp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một nơi khác, đạo diễn Bành đột nhiên nổi nóng: “Người đâu?”

“Khi nãy còn ở đây mà… Tiểu Vương! Có thấy A Vỹ không?”

“Khi nãy anh ấy nghe một cuộc điện thoại rồi đi luôn, nói sẽ về ngay… Nhưng tôi gọi điện thoại cho anh ấy luôn không có người nghe máy…”

Sau khi đạo diễn Bành nghe xong thì giận dữ, nói thẳng sau này tuyệt đối không sử dụng diễn viên không có đạo đức nghề nghiệp như vậy nữa! Nhưng trước mắt nhất định phải xử lý vấn đề nam chính, hơn nữa đợi đến ngày lễ Giáng Sinh còn phải phối hợp với chương trình quay một phần đặc biệt, bây giờ thì hay rồi, không có nam chính thì sao mà tiếp tục đây?

Lúc này, nhân viên của công ty quảng cáo bên kia lặng lẽ kéo đạo diễn Bành nói gì đó, ông ta nhìn qua theo ngón tay của anh ta, đôi mắt lập tức sáng ngời.

Lúc này Liên Cẩn Hành đang chuẩn bị rời đi với cấp cao của tổng công ty lại bị đạo diễn Bành gọi lại.

“Tổng Giám đốc Liên! Ngài đừng đi, có chuyện nhờ ngài giúp một chút…”

Nghỉ ngơi một lát, Vy Hiên xuống xe, gió lạnh thổi vào mặt, cô hít sâu một hơi, cô chỉ cần quay một cảnh dài nữa thì phần thuộc về cô đã xem như hoàn thành. Lúc trước từng gặp nam diễn viên hợp tác với cô một lần, hình như tên A Vỹ, ngoại hình đẹp trai, nghề chính là người mẫu.

“Vy Hiên, đến đây đến đây.” Đạo diễn Bành ở trước mặt vẫy tay, Vy Hiên đi qua, vừa nâng mắt lên nhìn đã sửng sốt.

Người đứng bên cạnh ông ta cũng đúng lúc nâng mắt lên, sau khi chạm vào mắt cô thì dời đi.

“Vy Hiên, tới gặp mặt đi, vị này là nhân vật lớn khó lắm tôi mới mời được đấy!” Đạo diễn Bành nói xong thì chớp mắt với cô: “Có phải rất bất ngờ không? Ha ha… Giáng Sinh mà, đương nhiên phải là một ngày tràn đầy ngạc nhiên rồi!”

Mọi người đều biết quan hệ giữa hai người bọn họ, nghĩ rằng Vy Hiên sẽ vui mừng, nhưng phản ứng của cô chỉ là hơi ngạc nhiên, sau đó hờ hững “Vâng” một tiếng.

Liên Cẩn Hành không lên tiếng, thậm chí ngay cả lời khách sáo cũng không có.

Tiếng cười của đạo diễn Bành dần trở nên xấu hổ, có ngốc nghếch hơn nữa cũng nhận ra bầu không khí xa cách kỳ lạ của hai người, nghĩ rằng là vì cãi nhau. Dù sao cũng là người trẻ tuổi mà, có thể hiểu được.

Đạo diễn Bành tự hướng dẫn hướng đi cho Vy Hiên, làm quen vị trí của ngọn đèn và camera, để cô nhớ kỹ khu vực có hiệu quả quay phim. Vy Hiên đi theo sau ông ta yên lặng lắng nghe, lơ đãng chuyển mắt một cái đã có thể thấy người đàn ông đối diện.

Anh đang nói chuyện điện thoại, tiện tay lấy một điều thuốc từ trong túi ra châm lên. Không biết đầu bên kia điện thoại là ai khiến vẻ mặt của anh không nghiêm túc như vậy nữa, cúi đầu, khoé miệng còn hơi nhếch lên.

Vy Hiên không nhìn nữa, tiếp tục nghe đạo diễn Bành hướng dẫn cảnh quay: “Cô phải thể hiện ra cảm giác bất lực không thể tìm thấy anh ấy trong dám người! Cuối cùng, sau khi cô nhận ra mình hoàn toàn mất đi anh ấy, cô…”

“Đạo diễn.” Vy Hiên cởi áo ra, đưa cho trợ lý nhỏ: “Bắt đầu thôi.”

Đạo diễn Bành lập tức nhìn ra đây là ý đã nhập vai rồi! Ông ta lập tức trở nên hưng phấn, nói thẳng Vy Hiên là viên ngọc thô trong suốt!

Theo tiếng ra lệnh của đạo diễn, cô từ từ nhắm mắt lại, cho dù bản thân đang ở đầu đường sầm uất, cô vẫn khiến người ta có ảo giác ngăn cách với thế giới đã lâu. Giống như hoa Vịnh Hy nở trong tiết lạnh mùa xuân vậy, im lặng, yên tĩnh, có lẽ ngôn ngữ duy nhất chỉ có tiếng đàn của cô.

Khi mở mắt ra, phía trước tầm mắt là một bóng dáng quen thuộc…

Khoảnh khắc đó, trong đầu cô trống rỗng, những lời đạo diễn Bành nói trước đó đã bị bỏ hết ngoài tai. Cô không hề nhúc nhích, mà chỉ đứng tại chỗ nhìn, nhìn, càng lúc càng xa.

Đạo diễn Bành nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt vốn nôn nóng lại dần thấy người trong màn ảnh thay đổi. Cuối cùng, suy nghĩ muốn cắt trong đầu bị chặn lại, mày cũng nhíu chặt, tập trung sinh ra chút chờ mong trong yên lặng.

Vy Hiên đột nhiên di chuyển, đầu tiên cô thử đi tới mấy bước,cuối cùng từ chần chừ biến thành vội vàng, cô chạy vào trong đám người, tìm kiếm xung quanh…

Không tìm thấy, khắp nơi đều không tìm thấy!

Ống kính camera được chuyển gần lại, dừng hình ảnh ở khuôn mặt lo lắng bất lực của cô.

Đạo diễn Bành cũng đang nhìn chằm chằm, trái tim cũng suýt chút nhảy ra ngoài!

Vy Hiên dừng lại, đứng tại chỗ, bên cạnh là người xa lạ lướt ngang qua cô, vẻ mặt của cô bắt đầu phẳng lặng lại, không có mất mát và đau lòng như đã tính trước, mà là bình tĩnh, lại trở về thế giới mà anh chưa từng xuất hiện… Cô đang nói với mọi người, cũng đang nói với mình, đây mới là nơi cô nên ở.

Sau lưng cô, trong cảnh nền mơ hồ, dần dần xuất hiện một bóng dáng…

Nhưng cuối cùng cô vẫn không thể tìm thấy.

Cảnh quay kết thúc.

“Tốt! Rất tốt!” đạo diễn Bành cực kỳ vui mừng, ông ta phát hiện, sau khi được Vy Hiên diễn, đây mới là hiệu quả chân thực nhất! Ông ta xông tới nắm lấy tay cô: “Quá tuyệt vời! Vy Hiên, cô làm tôi quá ngạc nhiên! Cô đã nghĩ gì vậy? Tôi nói thật với cô, nếu cô không quay phim đúng là tổn thất quá lớn! Thế nào, có muốn nghĩ đến chuyện hợp tác một bộ phim với tôi không? Cô yên tâm, tôi sẽ đặc biệt làm một phim điện ảnh có liên quan đến Cello cho cô, giống như Dupre trong “Cô ấy còn cô đơn hơn cả pháo hoa” vậy!”

Vy Hiên khoác áo lên, từ chối uyển chuyển: “đạo diễn Bành, tôi hoàn toàn không biết diễn phim, tôi chỉ biết đàn Cello thôi, còn là loại mới vào nghề nữa, không có cách nào đánh đồng với bậc thầy thần thánh như Dupre được.”

“Ha ha, Vy Hiên, cô đúng là quá khiêm tốn! Nhưng chuyện này cô cứ suy nghĩ nhé, không phải tôi nói đùa với cô đâu.”

Đạo diễn Bành thấy Liên Cẩn Hành ở bên kia chuẩn bị rời khỏi, vội vàng đảo mắt, nói: “Tổng Giám đốc Liên, đợi đã, còn có một cảnh phải quay lại nữa.”

Liên Cẩn Hành quay đầu, nhíu mày: “Không phải nói quay cảnh từ xa là đủ rồi sao?”

“Đúng vậy, khi nãy chỉ sử dụng bóng lưng của ngài thôi! Nhưng tôi vừa nhớ ra còn có một cảnh trong bản đặc biệt tuyên truyền trên trang web chính thức của “Find” cần quay nữa.” Ông ta nói xong thì bảo quay phim và ánh sáng tới, dặn dò đơn giản hai câu nói muốn quay lại. Sau đó, giải thích với Liên Cẩn Hành: “Thật ra cũng không có gì, chỉ là một cảnh hôn để tuyên truyền trên trang web chính thức mà thôi, ngài không cần căng thẳng quá.”

Liên Cẩn Hành nhướng mày, không nóng không lạnh nói: “Tôi cũng không nhớ rõ trong kịch bản gốc có cảnh này.”

Anh theo cả quá trình từ đầu đến cuối trong quảng cáo của Vy Hiên, cho nên anh hiểu rất rõ chi tiết, chắc chắn là đạo diễn Bành thêm vào giữa chừng.

“Đây là thói quen khi quay của tôi, vì đảm bảo đủ cảnh để hậu kỳ biên tập nên khi quay chụp sẽ quay thêm vài cảnh, chỉ cần tôi thấy đẹp là có thể sử dụng được.” Thấy dáng vẻ lạnh lùng của Liên Cẩn Hành, đạo diễn Bành nhún vai: “Nếu ngài không rảnh thì thôi, tôi kêu A Vỹ về, để cậu ta tiếp tục hoàn thành cũng được.”

Người đàn ông bên cạnh nhíu chặt mày, ông ta chỉ làm như không thấy, vỗ cằm lẩm bẩm: “Nếu nghe thấy quay cảnh hôn, chắc thằng nhóc kia sẽ lập tức bay về thôi.”

Liên Cẩn Hành nâng mắt lên nhìn đạo diễn Bành: “Người không tôn trọng nghề nghiệp thế này không thể xuất hiện trong quảng cáo của xí nghiệp chúng tôi nữa.”

Đạo diễn Bành cười tủm tỉm, đúng lúc tiếp lời: “Vậy thì phiền ngài rồi.”

Lúc này, điện thoại Liên Cẩn Hành reo lên, anh xoay người nghe máy, nhưng đạo diễn Bành nhanh mắt nhìn thấy anh đang nhận lấy kẹo cao su từ trong tay người khác, xé mở giấy gói, không nhanh không chậm để vào miệng.

Anh vẫn nhớ mình vừa mới hút thuốc.

Đạo diễn Bành cười trộm, hiếm khi tâm trạng ông ta tốt, nể tình bọn họ hoàn thành nội dung cảnh quay xuất sắc quyết định lặng lẽ giúp bọn họ một phen.

Sau khi được thông báo, Vy Hiên lập tức phản đối, đạo diễn Bành cố ý lạnh mặt, nghiêm túc nói: “Vy Hiên, tôi hy vọng cô có thể chuyên nghiệp một chút, đừng để cảm xúc cá nhân vào trong công việc, nếu không cô chỉ đang chậm trễ thời gian của mọi người thôi.”

Vy Hiên cứng họng, cúi đầu không lên tiếng.

Đạo diễn Bành cười: “Vậy mới đúng chứ! Đừng quên cô phải chuyên nghiệp nhé!”

Vy Hiên hơi bực bội, rõ ràng cô là nghiệp dư mà, ok!

Nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của đạo diễn Bành và không khí thoải mái của cả đoàn làm phim, cô mơ hồ cảm thấy không đúng lắm. Không cho phép cô nghĩ nhiều, bên kia đã chuẩn bị bắt đầu quay rồi.

Liên Cẩn Hành cũng vừa buông điện thoại xuống, cất vào rồi xoay người, đúng lúc đối diện với đôi mắt mờ mịt của Vy Hiên.

Anh ngơ ngác trong chốc lát, sau đó đi tới.

Anh dần đến gần, Vy Hiên không nhịn được muốn nín thở, nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, hờ hững nhìn vào mắt anh.

Liên Cẩn Hành nhìn thấy vẻ bình tĩnh của cô.

“Đạo diễn Bành nói với em rồi?” Anh hỏi, giọng nói rất hờ hững.

“Ừm.” Vy Hiên lên tiếng, chú ý thấy ánh mắt xung quanh nhìn qua bên này đều chứa ý cười mờ ám, thấy lúc này cũng phải nói gì đó, nếu không sẽ rất kỳ lạ.

Cô ngẫm nghĩ rồi nói: “Anh có thể từ chối.”

Vừa dứt lời, cô lập tức hối hận.

Mà hơi thở của người ở đối diện cũng thay đổi, càng xa cách lạnh lùng hơn.

Anh nói bằng giọng điệu cực kỳ chậm rãi: “Em hy vọng tôi từ chối đúng không.”

Vy Hiên thầm siết chặt tay, muốn lắc đầu, nhưng lại quá lý trí.

Cô tuỳ tiện tìm một điểm trên người anh, nhìn chằm chằm nơi đó, không lên tiếng.

Ánh mắt người đàn ông dần tối đen, tối đến không thể nhìn thấy ánh sáng, anh nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, nói: “Em thích thế nào?”

Vy Hiên khó hiểu ngẩng đầu, giọng điệu của anh từ tuỳ ý đến lạnh lùng: “Hôn thế nào? Hay đổi một cách nói khác, em muốn tôi hôn em thế nào?”

Vy Hiên ngạc nhiên trợn to mắt, còn chưa kịp quen với sự thẳng thừng của anh, trợ lý đã tới đây nói phải bắt đầu quay rồi.

Chuẩn bị xong mọi thứ, Vy Hiên đứng trong gió, lạnh đến muốn run rẩy, chỉ là càng ở trước mặt anh, cô càng cố ý kiên cường. Nhưng vừa nhìn vào mắt anh, cả trái tim cô đều như muốn nhảy ra, cực kỳ nóng bỏng.

Vốn tưởng rằng chỉ là quá trình tra tấn dài đằng đẵng, nhưng người đối diện đột nhiên nhúc nhích, sau đó cô bị kéo vào một vòng ôm ấm áp, tiếp theo, một bàn tay ôm lấy gáy, môi bị anh hôn lên.

Động tác lưu loát đến không có một chút dây dưa nào.

Môi của anh rất lạnh, ánh mắt anh cũng thế, đã không còn nhiệt độ như trước đây từ lâu.

Nhiệt độ trong ngực dần giảm xuống, lý trí cũng quay lại, thân thể cô từ chối trước tiên, hai tay đè anh lại. Thân mật trước công chúng thế này khiến cô xấu hổ, mà sự “phối hợp” của anh càng làm cô khó chịu hơn.

Hai tay hơi giãy dụa đột nhiên bị đè lại, bàn tay dán trước ngực anh, nhịp tim dưới tay mạnh mẽ khiến cô hoảng hốt, mùi bạc hà mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt lan tràn trong môi lưỡi anh.

Vy Hiên cực kỳ căng thẳng, không phải chưa từng hôn anh, không phải tự nguyện mà là bị ép, trong ấn tượng, kể cả lần này cũng đều là bị ép. Nhưng cô vẫn căng thẳng, trái tim như sắp nhảy ra ngoài, bàn tay đang đỡ không biết đã cuộn lại từ lúc nào, ngón tay siết chặt áo sơ mi mỏng trước ngực anh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio