- Không phải em đang sống ở căn hộ kia rất tốt sao?
Bạc Kiệt Hạo nhíu mày, sắc mặt theo đó cũng tối giản thêm vài phần.
Lúc trước, anh vốn đã mua một căn hộ sang trọng, đầy đủ tiện nghi cho cô ở, vậy thì hiện tại, vì cớ gì cô lại muốn dọn đến đây?
- Em.. nhưng, em muốn sống chung với anh..
Trang Hạ Tình cắn môi, ấp a ấp úng đáp.
Anh thật sự sẽ không đồng ý yêu cầu này sao..?
Nhưng, nếu anh không đồng ý.. chị của cô ở suối vàng cơ hồ sẽ không tài nào yên nghỉ!
Mục đích của cô hiện tại chính là trả thù cô ta, Ngữ, Đan, Trân!
Mặc kệ thế nào, cô phải thuyết phục anh cho phép cô dọn đến đây!
.. Đã đâm lao.. thì phải theo lao!
- Ngoan, mỗi ngày anh đều sẽ đến đó thăm em!
Bạc Kiệt Hạo nghĩ rằng do anh không đến thăm cô thường xuyên, khiến cô phải chịu tủi thân ủy khuất.
Nghĩ đến đây, trái tim bất chợt xót xa vài phần, quả thực, anh không đến thăm cô thường xuyên, chỉ đưa cho cô một tấm thẻ tín dụng, nếu cô muốn mua gì thì sẽ tự đi.
- Hạo, cho em dọn đến đây ở đi, em sẽ không quấy rầy anh với chị ấy đâu..
Đáy mắt Trang Hạ Tình mang máng nước, hệt như một chú thỏ nhỏ ủy khuất run rẩy nhìn Bạc Kiệt Hạo.
"Chị ấy" trong miệng Trang Hạ Tình nói, đương nhiên là Ngữ Đan Trân.
Thấy cô đột nhiên nhắc đến người phụ nữ kia, sắc mặt Bạc Kiệt Hạo bất chợt trở nên sa sầm u ám, đôi con ngươi sâu thẳm không đáy khẽ nheo lại đầy mâu thuẫn.
Ba chữ "Ngữ Đan Trân", thật sự không khác gì một ngọn lửa vô danh chăm ngòi thêm vào cơn giận hùng hục của anh.
Rốt cuộc là vì cớ gì? Vì cớ gì mà khi nhắc đến tên của người phụ nữ đó, anh lại không thể kìm hãm được mà dao động tâm tình như vậy?
Tâm, đã thực sự dao động rồi sao?
Trái tim, thật sự đã dao động rồi sao?
Chưa đến một giây sau, Bạc Kiệt Hạo nhanh chóng xoá bỏ đi ý nghĩ điên rồ đang thoắt ẩn thoắt hiện trong đại não của chính mình.
Anh thật sự điên rồi, điên thật rồi!
Anh làm sao lại vô cớ dao động vì cô gái đó, làm sao lại quan tâm đến cô gái đó!
Nếu anh quan tâm đến cô ta thì chính bản thân cũng không nhất thiết phải khổ nhục tâm kế, hành hạ cô ta nhiều đến như vậy!
Chẳng phải sao?
Không thể, trái tim của anh, tuyệt nhiên chỉ dành cho Trang Hạ Ảnh, tuyệt nhiên chỉ rung động vì Trang Hạ Ảnh!
Không thể có một người phụ nữ nào khác lấn áp vào bức tường đã định cách này của anh, Ngữ Đan Trân thì lại càng không!
Cô ta đã làm ra những loại chuyện rùng rợn gì, trời đất chứng giám, chính mắt anh cũng đã chứng giám, tình yêu của anh, cô ta thực sự xứng đáng để nhận sao?
Không, người phụ nữ đó không xứng, vĩnh viễn không xứng!
Trang Hạ Tình..
Cô có một khuôn mặt giống Hạ Ảnh như đúc, cô có một đôi mắt thuần khiết giống Hạ Ảnh y đúc, có thể nói, Hạ Tình thực sự chính là bản sao của Hạ Ảnh!
Cứ xem như, Hạ Tình là Hạ Ảnh.
Cứ xem như, anh yêu Hạ Tình.. như yêu Hạ Ảnh..
Anh muốn bù đắp cho Hạ Ảnh, nhưng cơ hội, thật sự không còn nữa!
Cô đã từ bỏ cõi trần từ lúc nào, thật may, vẫn còn Hạ Tình..
Anh đã tự hứa với chính mình, hãy xem Hạ Tình như Hạ Ảnh, hãy bù đắp cho cô ấy thật nhiều..
Có như vậy.. anh mới cảm thấy bản thân đỡ đồi bại hơn, đỡ nhục nhã hơn!
Bạc Kiệt Hạo thừa nhận, chính mình thật sự nhục nhã, thật sự đồi bại!
.. Đồi bại vì đã không thể bảo vệ Hạ Ảnh tốt hơn..
Trang Hạ Ảnh, cái tên này, tuyệt nhiên là một vết xướt sâu sắc trong lòng Bạc Kiệt Hạo, mỗi lần nhớ đến cô, tâm lại không thể khống chế mà đau đớn liên hồi..
-.. Ừ, thôi được rồi! Lát nữa anh đưa em đến căn hộ dọn đồ qua đây!
Anh đồng ý.
Để cô dọn đến đây ở vốn cũng không có trở ngại ngăn cách, chi bằng trực tiếp thành toàn tâm nguyện cho cô, trong lòng anh cũng đỡ nặng trĩu hơn phần nào.
Hơn hết, anh thực sự không nỡ, thực sự không nỡ nhìn cô phải chịu ủy khuất.
Một Trang Hạ Ảnh đã là quá đủ!
- Hạo, em yêu anh!
Trang Hạ Tình nở nụ cười mãn nguyện, đáy mắt không khỏi loé lên một tia tinh quang sáng chói.
Cô chủ động vòng tay qua vòm cổ rắn rỏi của Bạc Kiệt Hạo, sau đó liền không chút kìm hãm mà áp đôi môi quyến rũ của chính mình lên bờ môi bạc lạnh ấy.
Đồng tử Bạc Kiệt Hạo dịu lại, yết hầu không ngừng di chuyển lên xuống.
Anh ôm lấy cả người Trang Hạ Tình, chuyển từ bị động sang chủ động, mạnh mẽ áp chế cô dưới thân, kịch liệt chiếm lấy.
Không quá lâu sau, tiếng rên rỉ nỉ non của nữ nhân liền bộc phát e ấp, vừa mê người, lại vừa ủy mị..
Nam nhân phía trên không ngừng thở dốc thấp thỏm, hạ thể liên tục động thân kịch liệt với hoa kính mềm mại, lâu lâu còn gầm nhẹ một tiếng đầy thỏa mãn.
Hai thân ảnh nóng bỏng kịch liệt quấn quýt lấy nhau, cơ hồ triền miên đến bất tận..
Ngữ Đan Trân run run mi mắt, cô nặng nề đứng dậy, cảm thấy đại não của chính mình hiện tại như đang quay cuồng trong đêm tối.
Cô thật sự muốn xỉu, muốn chết đi cho xong.
Thật sự, đã mệt lắm rồi.
Chỉ là, trên người vẫn còn ướt nhẹp nước muối, vừa bỏng rát, lại vừa đau đớn.. không nói thành lời..
Trước hết, cô phải đi tắm.
Bạc Kiệt Hạo hiện tại vẫn chưa về, cô cũng nên trân trọng vài phút giây ngắn ngủi này..
Nghĩ là làm, Ngữ Đan Trân lê thân thể đau đớn tiến về phía phòng tắm.
Một bước chân hiện tại, thực giống như hàng vạn bước chân.
Đau đớn đến lạ, uể oải đến lạ.
Khó khăn đi vào phòng tắm, thân ảnh Ngữ Đan Trân dựa lên tường, như là muốn tìm một điểm tựa nhất định.
Cô cởi bỏ đi bộ đồ ẩm ướt trên người, sau đó liền đưa tay, mở vòi sen.
Mặc cho nước nặng hạt không ngừng xối mạnh lên từng tấc da thịt mỏng manh, cô vẫn như cũ, đăm đăm nhìn về khoảng không rộng mở trước mắt, không hề để tâm đến vết thương bị nước xối mạnh đến mức rướm máu.
Bước ra khỏi phòng tắm, Ngữ Đan Trân leo lên giường.
Sắc trời cũng đã tối.
Bạc Kiệt Hạo hôm nay không về.
Hắn không về thì có lẽ sẽ tốt hơn, cô nghĩ, hắn hiện tại đang e ấp nồng cháy cùng với cô gái Trang, Hạ, Tình, kia.
Trang Hạ Tình..
Hôm sau, Ngữ Đan Trân rời giường, cô sải chân, đi đến phòng bếp.
Từ hôm qua cho đến bây giờ, cô vốn chưa ăn gì, hiện tại, cô cũng không đói, nhưng cũng phải tìm chút gì đó để lót bụng, tránh trường hợp ảnh hưởng đến dạ dày, bởi vì, cô mà sinh bệnh, có lẽ cũng không có ai quan tâm đến cô ngoài việc cô tự quan tâm chính bản thân mình.
Trong cô, chỉ còn lại chút ít kỹ năng sinh tồn này thôi.
"Cạch"
Cửa mở, Ngữ Đan Trân nghi hoặc đảo mắt.
Là Bạc Kiệt Hạo.
Bên cạnh hắn, còn có.. Trang Hạ Tình..
Hơn hết, trên tay hắn hiện tại đang cầm hai chiếc va-li to lớn chồng chất.
Tình cảnh trước mắt làm Ngữ Đan Trân thực sự muốn cười lớn, Bạc Kiệt Hạo, anh đã gấp gáp đến mức này sao?
Thân ảnh hai người kia dần dần tiến về phía cô, Ngữ Đan Trân vốn không buồn nhìn đến, cô nghiêng mặt sang một bên.
- Từ bây giờ, Hạ Tình sẽ dọn đến đây ở!
Nhìn ra sự chán ghét trong đáy mắt cô, sắc mặt Bạc Kiệt Hạo sa sầm trong phút chốc, khiến người ta không rét mà run.
- Không cần anh phải tuyên thệ, tôi đã biết từ trước rồi!
Ngữ Đan Trân lãnh đạm nhìn hắn.
- Hừ, cô đưa Hạ Tình đến phòng của em ấy đi!
Bạc Kiệt Hạo hừ lạnh, lớn tiếng ra lệnh.
- Được!
Ngữ Đan Trân gật đầu, cô không nhất thiết phải làm trái ý hắn, bởi, hậu quả ra sao, bản thân cô tự giác hiểu rõ.
Cô nhấc chân, bước lên tầng một, ở đó có một căn phòng trống.
Trang Hạ Tình thức thời, cũng tự giác đi theo cô.
- Đây là phòng của cô, tôi đi trước!
Đã đưa cô ta đến đây, cô cũng không cần thiết phải ở lại.
Ngữ Đan Trân muốn rời khỏi phòng, vừa đi được một bước, Trang Hạ Tình liền níu lấy cánh tay cô.
- Ngữ Đan Trân.. hôm nay, ngụ ý gì cô có lẽ cũng đã hiểu rõ được phần nào.. tôi sẽ từ từ trừng phạt cô, vì đã, ra tay giết chị Hạ Ảnh!