Vu Dương thấy Uyển Ngưng cứ cúi đầu vừa ăn vừa nghịch điện thoại, anh nói: "Uyển Ngưng, em đừng vừa ăn vừa nghịch điện thoại sẽ đau dạ dày.
Mau cất điện thoại vào đi em."
Cô nghe vậy thì cười cười đưa mắt nhìn Châu Giác ngồi đối diện thấy cô ấy đã dẹp điện thoại vào, cô cũng cất điện thoại vào quay sang nói: "Kỳ Hiên, tôi nói cho anh biết Châu Giác là bạn thân nhất của tôi.
Cho nên anh không được phép bắt nạt cô ấy đâu đó, nếu không tôi sẽ không tha cho anh đâu."
Chu Kỳ Hiên tập trung lắng nghe cô nói, gật đầu: "Cô yên tâm tôi biết rồi.
Tôi sẽ không bắt nạt cô ấy đâu, chỉ để cho cô ấy bắt nạt tôi."
"Ách..." Cô gãi má ý cô cũng không phải như vậy chủ yếu là muốn dọa một chút thôi.
Châu Giác gắp tôm bỏ vào chén anh: "Được rồi anh cũng tập trung ăn đi."
Bốn người bọn họ ngồi ăn nói chuyện, cho tới lúc rời khỏi về tới nhà thì cũng đã giờ rưỡi.
Vu Dương cởi áo khoác đặt lên ghế sofa quay sang nhìn Uyển Ngưng đang ngồi trên ghế.
Anh nói: "Để anh đi xả nước nóng cho em.
Em ngồi nghỉ mệt một chút đi."
Anh nói rồi đi vào phòng, cô mở điện thoại ra nhìn thấy tin nhắn của Nhạn Di gửi tới: [ Đây là lịch trình của em sau khi về Thượng Hải với chị.
Em xem đi, có gì cần điều chỉnh thì nói với chị.]
Nhìn lịch trình được sắp xếp kín cô thở dài, cô nhắn lại: [ Chị sắp xếp một bữa trống để em về thăm ba mẹ là được rồi.]
Vu Dương từ trong phòng bước ra, nói với cô: "Nước ấm đã được xả xong rồi em mau vào tắm đi."
Cô đặt điện thoại xuống đứng dậy đi tới chỗ anh, nhón chân lên hôn nhẹ vào môi anh, cười nói: "Cảm ơn anh."
Anh nhìn cô chạy vào phòng thì lắc đầu, đi tới ghế sofa cầm lấy túi xách và điện thoại của cô lên vô tình tin nhắn lúc này trên máy cô được gửi tới hiển thị lên.
Anh vô tình đọc được, nội dung là: [ Cũng sắp đóng máy phim rồi nên chị đang nhận lịch giúp em để em tham gia hoạt động nhiều hơn.
Chị sẽ xem xét để cho em trống một ngày về thăm nhà.]
Anh nhìn chằm chằm tin nhắn đó thật lâu sau đó tắt điện thoại xem như không có gì đem đồ vào bên trong phòng rồi bước ra ngoài phòng khách ngồi xuống.
Anh ngả người dựa lưng vào ghế, anh cũng quên mất là cô còn sự nghiệp của cô.
Bộ phim cô đang quay cũng sắp đóng máy rồi có nghĩa là thời gian cô ở bên cạnh anh cũng không còn nhiều, sau đó hai người lại xa nhau.
Anh đi vào bếp rót rượu ra ly rồi đem ra phòng khách ngồi uống.
Lúc cô từ trong phòng bước ra nhìn thấy anh đang cầm ly rượu uống, cô đi tới ngồi xuống cạnh anh hỏi: "Anh làm sao vậy? Có chuyện gì sao?"
Anh nhìn thấy cô ngồi bên cạnh thì lắc đầu: "Không có, chỉ là muốn uống một chút thôi."
"Em không tin nhưng cũng trễ rồi anh đừng uống nữa, mau vào nghỉ ngơi." Cô đưa tay lấy ly rượu từ tay anh định đem đi cất thì bị anh lấy lại đặt lên bàn sau đó đưa tay bế cô lên đi vào trong phòng.
Bên trong phòng, anh đặt cô lên giường sau đó cúi xuống hôn lên đôi môi của cô.
Cô không hiểu gì nhưng vòng tay ôm lấy cổ anh đáp trả nụ hôn đó.
Nụ hôn kéo dài một lát sau anh buông ra, nằm xuống bên cạnh đưa tay ôm cô vào lòng nhắm mắt lại khàn giọng nói: "Em mau ngủ đi, ngày mai còn đi quay nữa."
Cô ngẩng đầu nhìn anh, đưa tay vẽ vẽ trên lồ ng ngực anh hỏi: "Anh có phải có tâm sự gì không?"
Anh bắt lấy bàn tay đang nghịch ngợm của cô, nói: "Không có, chỉ là bây giờ cuộc sống của anh đã quen có em nếu một ngày em rời khỏi chúng ta sống xa nhau thì lúc đó chắc chắn anh sẽ không quen."
Cô im lặng không nói gì, lúc đầu khi cô tới đây cũng chỉ là đi quay phim.
Bây giờ bộ phim cũng sắp đóng máy cô cũng không có lý do gì để ở lại, cô phải về Thượng Hải vì công việc của cô vẫn còn đang ở đó.
Hai người lại mang tâm sự khác nhau nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Sáng ngày hôm sau khi Uyển Ngưng bước vào đoàn phim nhìn thấy Nhạn Di đã có mặt ở đó, cô cũng không thể ngó lơ nên đi sang chào hỏi: "Chị Nhạn Di buổi sáng tốt lành.
Sau mới sáng sớm thế này chị lại đến đây?"
Nhạn Di quay sang đưa ly cà phê cho cô, cười nói: "Tới xem các em quay phim.
Đúng rồi vé đi Thượng Hải chị đã đặt vào chiều ngày mốt."
Cô nhận lấy ly cà phê, gật đầu: "Cảm ơn ly cà phê của chị, em biết rồi.
Vậy em vào phòng trang điểm trước."
"Được em đi trang điểm đi.
Chị ở đây xem Duệ Khải quay phim."
Cô cầm ly cà phê đi vào bên trong phòng trang điểm uống một ngụm, Mộng Uyển đưa kịch bản sang cho cô.
Cô nhận lấy nói: "Em ra xác nhận với chị Nhạn Di thời gian bay đi."
"Dạ được."
Cô cầm điện thoại lướt lên weibo nhìn thấy hot search của Châu Giác, cô nhíu mày bấm vào nhìn thấy Châu Giác đăng ảnh nắm tay của cô ấy và Chu Kỳ Hiên rồi đăng lên weibo khiến cho fan bên dưới đều tò mò người đó là ai.
Cô vào wechat nhắn tin cho cô ấy: [ Mới một buổi tối không gặp cậu lại làm xôn xao hot search trên weibo.]
Cô đoán cô ấy giờ này chưa thức nên cũng chưa trả lời.
Cô tắt điện thoại đặt sang một bên rồi cầm kịch bản ngồi đọc.
Buổi chiều cô có hẹn với Nghiên Hinh nên xin đạo diễn Mã nghỉ một tiếng rồi tự mình đi tới quán cà phê đã hẹn.
Vào bên trong, cô đã thấy Nghiên Hinh ngồi một góc bên trong quán tuy cô ấy đeo kính râm đội nón nhưng ở từ xa cô cũng có thể nhìn thấy rõ cô ấy.
Cô đi tới ngồi xuống: "Xin lỗi chị Nghiên Hinh đã để chị đợi lâu."
Nghiên Hinh lắc đầu: "Cũng không lâu đâu, chị cũng mới tới thôi."
Nhân viên phục vụ đi tới hỏi cô: "Xin chào quý khách, cho hỏi cô muốn dùng gì?"
"Một ly hồng trà nóng là được."
Đợi nhân viên phục vụ rời đi, cô nhìn cô ấy hỏi: "Chị kêu em ra đây là có chuyện gì muốn nói sao?"
Nghiên Hinh đưa một cuốn kịch bản sang cho cô, nói: "Em đọc thử kịch bản này đi, chị nghĩ em sẽ thích nó."
Cô nhận lấy mở ra đọc, nội dung của kịch bản cô là chị em ruột với nữ chính nhưng do một trận bắt cóc nên thất lạc nhau.
Cốt truyện kể về quá trình người chị đi tìm người em gái thất lạc của mình, tuyến tình cảm của các nhân vật.
Cô đọc xong cảm thấy kịch bản cũng ổn, rất hay tuyến tình cảm được làm rõ ràng còn cho thấy được tình yêu thương của chị em, tình gia đình với nhau.
Uyển Ngưng nhìn cô ấy nói: "Nội dung rất hay.
Chị muốn em diễn vai nữ của bộ phim này sao?"
Nghiên Hinh cầm lấy ly cà phê lên uống, gật đầu: "Đúng vậy, chị tin sau vai này mọi người sẽ biết đến em nhiều hơn."
Nhân viên phục vụ bưng ly hồng trà nóng lên đặt trước mặt cô, đợi nhân viên rời khỏi cô nói: "Em cần thời gian suy nghĩ thêm."
"Được không gấp.
Chị chờ câu trả lời từ em."
Ở bên trong căn nhà nhỏ, tên thủ lĩnh nhìn hai tấm ảnh trên tay cười nói với người đàn ông đang ngồi ở góc không có ánh sáng chiếu vào nên không nhìn thấy rõ mặt: "Một người là vợ của Vu Dương, còn một người là bạn gái của tên Tư Nhuệ kia.
Bây giờ chúng ta bắt hai người họ làm con tin dụ chúng tới đây rồi ra tay khử họ là được."
Người đàn ông đó nghe vậy thì nở nụ cười quỷ dị: "Được, nhưng phải làm cho thuận lợi.
Để cho chúng nếm mùi đau khổ khi mất đi người mà chúng yêu quý nhất."
Bên trong quân khu, Vu Dương đang nhìn mọi người tập luyện thì mắt bên trái đột nhiên giật khiến anh nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ chắc lẽ sắp có chuyện gì đó sắp sửa xảy ra?