Tại cuộc họp truyền thông của thẩm mỹ viện Thịnh Thế, mọi người đều tới với tâm trạng đầy căm phẫn rồi quay về trong nước mắt sau khi ăn no cẩu lương.
Đêm đó, chuyện Hàn Cẩm Thư chính thức thông báo đối tượng kết hôn bí mật là Ngôn Độ, đã trở thành chủ đề hot trên weibo thu hút vô số cư dân mạng tấm tắc khen ngợi.
Còn một bộ váy cưới màu đỏ Hàn Cẩm Thư mặc để tỏ tình với Ngôn Độ ở trước mặt mọi người, cuối cùng bị bạo quân xé thành mảnh vụn.
Chuyện xảy ra sau đêm hôm đó, Hàn Cẩm Thư nhớ lại, cảm thấy mình rất điên cuồng.
Hàn Cẩm Thư và Ngôn Độ vừa rời khỏi hội trường thì lập tức hôn trong xe. Đầu óc cô hơi mơ hồ, kích động tới mức muốn khóc, gặm đôi môi mềm mại của anh, ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người anh, nghe dục vọng của anh. Cô cảm thấy hơi thở nặng nề, hoàn toàn không thể chống đỡ được.
- --Đọc FULL tại
Sau đó, thậm chí còn không kịp cởi quần áo.
Đôi tay Hàn Cẩm Thư nâng mặt Ngôn Độ lên, khẽ liếm sống mũi cao của anh hệt như con mèo nhỏ.
Ngôn Độ nhìn chằm chằm yêu tinh mặc váy đỏ, trong thoáng chốc, anh như nhìn thấy thiếu nữ mười tám tuổi trên thao trường đó. Tròng mắt của anh đen như mực, sâu không thấy đáy, đôi má hơi ửng đỏ, tai cũng có chút đỏ, mỗi tấc máu thịt đều đã sôi trào cuồng nhiệt vì cô.
Hàn Cẩm Thư cảm thấy quẫn bách không thôi.
Đêm đó, chỉ riêng ở trong xe bọn họ đã làm tới ba lần. Sau khi về nhà lại đại chiến thêm mấy hiệp, Hàn Cẩm Thư không nhớ nữa.
Hàn Cẩm Thư chỉ nhớ lúc trời tờ mờ sáng, cô đỏ bừng mặt vùi trong ngực anh, toàn thân đều là dấu ấn đỏ khó nói nên lời.
Nhớ tới bộ váy đỏ hiếm có mình đặc biệt tới tiệm váy cưới chọn cả nửa ngày, mua với giá cao, cô vừa xấu hổ vừa tức giận, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nhéo tai anh rồi hung dữ nói: “Váy của em, vải mỏng màu đỏ đẹp như vậy, anh cũng xuống tay xé được! Em mặc kệ, anh phải đền cho em.”
Ngôn Độ khẽ cắn lên chóp mũi xinh đẹp của cô, cười rất dịu dàng và cưng chiều trả lời: “Lấy cả đời anh đền cho em, đủ không?”
Hàn Cẩm Thư hừ nhẹ một cái, vòng tay ôm lấy cổ anh, mặt đỏ tới mang tai, khẽ thì thầm: “Cả đời sao đủ được, anh cũng keo kiệt quá đi, ba đời còn tạm được.”
Ngôn Độ lại hôn lên môi cô, khẽ trả lời: “Được. Ba đời. Chúng ta một lời đã định.”
Hàn Cẩm Thư cười: “Một lời đã định.”
Sau khi chân tướng được phơi bày, sóng gió cũng hoàn toàn lắng xuống.
Mấy ngày trôi qua, sau khi Hàn Cẩm Thư kết thúc một cuộc phẫu thuật chỉnh hình thì nhận được điện thoại của Du Thấm.
Du Thấm: “Nghe nói gì chưa? Giang Lộ bị cảnh sát bắt, hình như Vương Hàn Lâm cũng chia tay cô ta rồi.”
- --Đọc FULL tại
Đối với Hàn Cẩm Thư mà nói, Giang Lộ cũng chỉ là một người chẳng đáng quan tâm. Đương nhiên cô sẽ không quá bận tâm một người qua đường gặp phải chuyện gì hay có kết cục gì. Cô không truy hỏi nhiều, sau đó lại tùy ý trò chuyện với chị họ hai câu rồi Hàn Cẩm Thư cúp máy.
Nằm bò ở trên bàn làm việc ngủ một lát, đột nhiên tiếng gõ cửa lại vang lên.
Tối qua Hàn Cẩm Thư làm việc với Ngôn Độ tới đêm muộn, cộng thêm vừa tập trung tinh thần cao độ để làm xong một cuộc phẫu thuật nên đang rất buồn ngủ. Nghe thấy tiếng động, cô mắt nhắm mắt mở mơ màng nói một câu “Mời vào”.
Người bước vào, vừa nằm trong dự đoán của Hàn Cẩm Thư lại vừa nằm ngoài dự đoán của cô.
Là Julie.
“Viện trưởng Hàn...” Julie áy náy bất an đứng trước trước bàn làm việc, cúi thấp đầu, dường như không dám nhìn cô. Một lát sau, mới hít sâu một hơi như thể đã hạ quyết tâm cực lớn nói: “Lần này tôi tới tìm cô là muốn nói thật với cô về chuyện hồ sơ nâng mũi lần trước là do tôi đã động tay động chân.”
Hàn Cẩm Thư uể oải ừm một tiếng: “Tôi biết từ lâu rồi.”
Julie vô cùng kinh ngạc.
Trong chốc lát, Hàn Cẩm Thư thẳng người lên nâng mắt nhìn Julie, biểu cảm vẫn tự nhiên như trước. Chỉ là trong ánh mắt sẽ không bao giờ có sự thân thiết đối với bạn bè nữa.
Hàn Cẩm Thư hờ hững nói: “Thực ra tôi đang chờ cô tới tìm tôi, kết quả cô vẫn luôn xin nghỉ không tới.”
Mười ngón tay của Julie dùng sức siết chặt, yên lặng hồi lâu, trầm giọng nặn ra một câu: “Viện trưởng Hàn, xin lỗi. Tôi đã phụ sự tín nhiệm của cô và Thịnh Thế đối với tôi trong suốt những năm qua.”
Hàn Cẩm Thư cũng im lặng một lúc lâu.
Không biết đã trôi qua bao lâu, cô nhắm mắt bóp mi tâm rất bình tĩnh nói: “Julie, suốt những năm qua, cảm ơn cô. Cô đã có những cống hiến rất lớn cho Thịnh Thế, điều này không thể chối cãi.”
Julie cắn môi, cả người chìm trong sự áy náy và hối hận.
“Nhưng có những chuyện như cái đinh đóng trên tường vậy, một khi đóng lên sẽ mãi mãi lưu lại một lỗ hổng.” Nói tới đây, Hàn Cẩm Thư ngừng lại, không tiếp tục nữa.
Julie cười khổ, đã hiểu ý ở ngoài lời nói của cô, gật đầu: “Tôi hiểu rồi, viện trưởng Hàn, chúc cô và Thịnh Thế càng ngày càng tốt hơn.”
“Cũng chúc tổng giám đốc Ju tiền đồ vươn xa, tương lai đầy hứa hẹn.” Hàn Cẩm Thư hơi cong khóe miệng: “Tôi đợi thư từ chức của cô.”
Vào nửa cuối tháng mười một, các ngành của Ngôn Thị đều trở nên rất bận rộn, đại Boss như Ngôn Độ cũng phần nào quay về bản tính cuồng công việc ngày trước.
Có lúc Hàn Cẩm Thư tan làm về nhà sớm, ăn khoai tây chiên một cách lơ đãng, háo hức cày phim, đợi Ngôn Độ tới tận mười một, mười hai giờ cũng không thấy bóng dáng của anh đâu.
Liên tiếp hơn nửa tuần lễ, cô đều mệt mỏi tới mức ngủ thẳng trên ghế sô pha, Ngôn Độ tan làm về nhà thấy vậy thì cẩn thận bế cô vào giường trong phòng ngủ.
Tình huống này tiếp diễn suốt bảy ngày.
Đến ngày thứ tám, vừa hay là thứ bảy, Hàn Cẩm Thư nghỉ ngơi. Đại tiểu thư không thể nhịn được nữa, trời chưa sáng đã bò vào trong chăn, bò lên người Ngôn Độ, nằm hệt như bé gấu Koala vậy, chép chép môi, gặm lấy xương quai xanh xinh đẹp của anh.
Ngôn Độ đang định xuống giường, bị cái răng trắng của cô gặm hơi ngứa ngáy thì nắm lấy cằm cô định cắn lên môi cô.
Lại bị Hàn Cẩm Thư nghiêng đầu né tránh.
Ngôn Độ không ăn được môi của cô, chỉ đành ngậm lấy dái tai nhỏ nhắn trắng như tuyết của cô, khẽ cắn.
“Gần đây anh bận tới vậy sao?” Cô gái nhỏ quay đầu, đôi mắt to như nai con long lanh nhìn anh, lông mi chớp chớp mấy cái: “Chồng à, chúng ta đã không ở riêng với nhau suốt một tháng rồi.”
Giọng điệu khi cô nói câu này, ngọt tới mức đáng thương, êm ái, quả thật đã chạm tới trái tim Ngôn Độ.
Ngôn Độ hôn một cái lên gò má cô, nắm bàn tay nhỏ của cô vuốt ve, khẽ nói: “Dù bận rộn thế nào thì mỗi tối cũng cho em ăn, chưa thỏa mãn sao?”
Hàn Cẩm Thư: “...”
Mặt Hàn Cẩm Thư lập tức đỏ như lửa, xấu hổ tới mức đấm lên đầu anh, giận dỗi nói: “Em nói là ở riêng với nhau, chứ không phải là ở trên giường làm chuyện đó!”
Ngôn Độ không hiểu sự khác biệt giữa hai việc này. Anh rất bình tĩnh và chăm chú nhìn cô, nói: “Lúc làm không phải cũng là ở riêng với nhau sao.”
Hàn Cẩm Thư đỡ trán, thuyết phục bản thân mình rằng anh là bệnh nhân, là bệnh nhân, so đo với một biến thái làm gì. Vì thế lại bình tĩnh nhã nhặn nói: “...Em nói ở riêng với nhau là cùng nói chuyện phiếm, hoặc là xem phim, không thì cùng nhau chơi game, ví dụ như kiểu này.”
Ngôn Độ rũ mắt suy nghĩ vài giây, gật đầu: “Ừm, được.”
Sau đó, Hàn Cẩm Thư thấy anh cầm điện thoại ở trên tủ ở đầu giường lên, gọi điện cho Frans.
Trợ lý Frans quả nhiên chờ lệnh suốt hai mươi tư tiếng một ngày. Chưa reo được mấy hồi, đầu bên kia đã nhận điện thoại, cung kính nói: “Boss.”
Ngôn Độ nói: “Hủy bỏ toàn bộ công việc hôm nay.”
“Vâng.” Frans không nói dư thêm một chữ nào.
Cúp máy.
Hàn Cẩm Thư suy nghĩ, giơ một ngón tay trắng nõn lên, chọc chọc lên bả vai Ngôn Độ, thăm dò hỏi anh: “Em thấy gần đây anh bận tối mắt tối mũi. Nói hủy bỏ là hủy bỏ, có làm trễ tiến độ công việc của anh không?”
Ngôn Độ cúi đầu hôn lên ngón tay cô, dịu dàng nói: “Không chậm trễ.”
Bây giờ Hàn Cẩm Thư mới yên tâm, lại sáp tới ôm lấy anh, đầu cọ tới cọ lui, lẩm bẩm: “May không bị chậm trễ. Nếu không Frans chắc chắn sẽ thầm mắng chết anh.”
“Không đâu.” Ngôn Độ khẽ sờ lên má cô: “Dù sao, người của cả Ngôn Thị đều biết, trong quan niệm của anh, không có gì quan trọng hơn em.”
“Được rồi.” Trong lòng Hàn Cẩm Thư ngọt ngào, ngửa cổ lên, chu mỏ hôn cằm của anh, hơi tò mò: “Gần đây bận rộn như vậy, có phải do đang thúc đẩy hạng mục mới nào đó không?”
Ngôn Độ cúi đầu, thuận thế hôn cánh môi hồng nhuận đưa tới tận cửa kia: “Không phải.”
Hàn Cẩm Thư: “Vậy là gì?”
Ngôn Độ: “Tháng sau anh muốn đưa em về Lan Giang một chuyến, có vài việc chỉ có thể hoàn thành trước.”
“Về Lan Giang?” Đôi mắt to của Hàn Cẩm Thư chớp chớp.
Vốn còn có chút nghi ngờ nhưng sau khi suy tư vài giây thì hiểu ra.
Ngôn Độ: “Không hỏi anh đưa em về làm gì sao?”
Hàn Cẩm Thư ôm chặt anh, thấp giọng nghiêm túc nói: “Em đã đoán ra rồi.”
Ngôn Độ nhíu mày.
Hàn Cẩm Thư nhìn đôi mắt đen láy sâu xa của anh, nói: “Chắc là anh muốn đưa em về tế bái mẹ anh. Đúng không?”
Ngôn Độ nghe vậy, khóe môi xuất hiện một nụ cười mỉm, sống mũi cọ cọ vào mũi cô: “Tình Thư, em càng ngày càng hiểu anh rồi. Rất tốt.”
“Đương nhiên, em là người vợ anh thương yêu nhất mà, đương nhiên sẽ hiểu anh.” Hàn Cẩm Thư nói rồi ngừng lại, rồi đổi sang giọng nói cực kỳ hào hứng, nói: “Hôm nay anh đặc biệt nghỉ một ngày, vậy hôm nay chúng ta làm gì?”
Ngôn Độ nói: “Em muốn làm gì thì làm cái đó.”
Ánh mắt Hàn Cẩm Thư sáng lên, đề nghị: “Vậy buổi sáng hôm nay chúng ta xem phim, buổi chiều chơi game.”
Ngôn Độ khẽ hôn tai cô: “Được.”
Kế hoạch sắp xếp rất trong sáng nhưng sau khi kết thúc một ngày, Hàn Cẩm Thư lại rơi vào trầm mặc sâu sắc. Cô phát hiện, hai chữ Ngôn Độ này, quả thực chẳng liên quan gì tới “Trong sáng”.
Cô nằm trong lòng anh xem phim, xem được một lát, anh lại không đứng đắn. Cuối cùng, ghế sofa trở thành một bãi hỗn độn.
Cô ngồi trên đùi anh chơi game, chơi được một lát, anh lại không đứng đắn. Cuối cùng, thư phòng trở thành một bãi hỗn độn.
Tóm lại, chỉ cần cô và anh ở chung một chỗ là anh sẽ làm bậy.
Hàn Cẩm Thư không khỏi xấu hổ và bi thương đưa ra quyết định: Từ nay về sau, sẽ không bao giờ lôi kéo Ngôn Độ nghỉ phép ở bên cô nữa.
Tốt nhất là để con cẩu háo sắc đó tiếp tục làm công việc của mình thì hơn.
Ngày hôm sau, Hàn Cẩm Thư rất mệt mỏi, ngủ một mạch tới giữa trưa. Sau khi tỉnh lại thì phát hiện sự khác thường, Ngôn Độ ở nhà.
“Hửm?” Nhìn người đàn ông trong thư phòng, Hàn Cẩm Thư khó hiểu nhíu mày: “Sao anh không tới công ty?”
Ngôn Độ đang rũ mắt, xử lý các văn kiện mang về. Anh lạnh nhạt trả lời: “Hôm nay có chút việc, buổi chiều anh xem tình hình thế nào rồi mới qua đó.”
Nghe vậy, trong đầu Hàn Cẩm Thư vang lên tiếng chuông cảnh báo, vô thức nắm chặt cổ áo ngủ của mình, phòng bị nói: “Có chuyện gì? Anh lại muốn làm gì?”
Ngôn Độ sắp xếp tất cả tài liệu chỉnh tề, ngay ngắn cho vào túi tài liệu trong tay, sau đó đứng dậy đi tới trước mặt Hàn Cẩm Thư. Anh không nói chuyện, chỉ kéo cô lên, đi thẳng vào phòng để đồ.
Anh tìm một bộ nội y của cô trong phòng để đồ, cởi áo ngủ của cô xuống, tự mặc vào cho cô.
Mặt Hàn Cẩm Thư đỏ lên, xấu hổ nhưng cũng không từ chối.
Mấy ngày nay, Ngôn Độ thường mặc quần áo cho cô, đút cơm cho cô, có lúc còn khiến cô có cảm giác không chân thực, như thể mình là một con búp bê anh yêu thích.
Cô ngoan ngoãn để cho anh sửa soạn.
Mặc đồ lót xong, Ngôn Độ lại lấy ra một cái áo len màu trắng, trùm lên đầu cô.
Hàn Cẩm Thư hoài nghi hỏi: “Anh muốn đưa em ra ngoài sao?”
“Ừm.” Ngôn Độ nắm cánh tay nhỏ nhắn của cô, luồn qua tay áo len, sau đó cúi đầu hôn lên má trái cô: “Đưa em đi gặp một người bạn cũ.”
Hàn Cẩm Thư tò mò: “Bạn cũ? Là ai?”
Ngôn Độ nói: “Ngô Mạn Giai.”
“...”
Một giờ sau, trong một quán cà phê rất yên tĩnh ở trên đường Lâm Âm, Hàn Cẩm Thư đã nhìn thấy Ngô Mạn Giai.
Lần trước Hàn Cẩm Thư tới Lăng Thành tìm Ngô Mạn Giai đã cách đây hai tháng, lần này nhìn thấy Ngô Mạn Giai, Hàn Cẩm Thư hơi kinh ngạc.
Cô gái trước mặt mặc quần áo nhạt màu. Mặc dù vẫn để tóc mái dài, hơi nói lắp nhưng trạng thái tinh thần, hiển nhiên đã tốt hơn trước rất nhiều.
Cô ấy cười với Hàn Cẩm Thư, cười rất dịu dàng và ngượng ngùng.
Hai cô gái tán gẫu vài câu. Sau đó, Ngô Mạn Giai căng thẳng, vô cùng thấp thỏm, hỏi thăm tới vấn đề chỉnh sửa vết thương trên mặt cô ấy.
Hàn Cẩm Thư rất kinh ngạc. Kinh ngạc xong thì không khỏi mừng rỡ.
Cô quả thực không ngờ, chỉ chưa tới hai tháng, thái độ Ngô Mạn Giai đối với tương lai, cuộc sống, nhân sinh lại sinh ra biến hoá lớn tới vậy.
Hàn Cẩm Thư không chậm trễ chút nào, lập tức gọi điện cho Diêu Oái Oái, hẹn một loạt kiểm tra trước khi phẫu thuật cho Ngô Mạn Giai, lập ra phương án chỉnh sửa.
“Không...Không cần vội, Cẩm Thư.” Đôi mắt của Ngô Mạn Giai dịu dàng, mỉm cười nói: “Tôi, bây giờ tôi...đang chuẩn bị thành sinh viên rồi, tự thi. Đợi tôi thi...thi thử xong thì tôi tới tìm cậu làm phẫu thuật chỉnh sửa. Có được không?”
Nghe Ngô Mạn Giai nói xong, Hàn Cẩm Thư càng vui vẻ hơn, thậm chí còn hơi nói năng lộn xộn, không nhịn được nói: “Tốt...Tốt quá rồi, Mạn Giai. Tốt quá rồi!”
Lúc này, điện thoại của Ngô Mạn Giai vang lên.
Hàn Cẩm Thư rũ mắt nhìn, chú ý tới kiểu điện thoại Ngô Mạn Giai dùng là mẫu mới nhất của một thương hiệu nội địa nào đó. Có vẻ mới mua không lâu, cảm giác sử dụng rất ít, còn rất mới.
Ngô Mạn Giai nhận điện thoại, cười đơn giản trả lời đôi câu rồi ngắt điện thoại.
Hàn Cẩm Thư hỏi: “Ai vậy?”
“Bạn của mẹ tôi, là con gái. Biết tôi...tôi tới từ thành phố Ngân Hà, muốn mời tôi ăn cơm.” Ngô Mạn Giai nghiêng đầu, suy nghĩ một chút lại rất nghiêm túc nói: “Cô gái này rất lợi hại, rất có tiền đồ, lợi hại giống cậu vậy. Cô ấy là đại minh tinh rất xinh đẹp, còn từng diễn...rất nhiều phim.”
Nghe thấy lời nói này, Hàn Cẩm Thư không khỏi kinh ngạc mở to mắt: “Minh tinh? Tên là gì?”
Ngô Mạn Giai trả lời: “Trần Tinh Sa.”
Hàn Cẩm Thư: “...”
Hàn Cẩm Thư sững sờ ngay tại chỗ. Một lát sau, cô nhận ra gì đó, ánh mắt vượt qua vô số khách hàng trong quán cà phê, nhìn về phía chiếc bàn trong cùng.
Ngôn Độ chỉ yên lặng ngồi cạnh bàn, đôi mắt xinh đẹp đen láy đang chăm chú nhìn cô.
Mũi Hàn Cẩm Thư chua xót, trong mắt lập tức xông lên cảm giác ẩm ướt.
Thì ra ban đầu Ngôn Độ và Trần Tinh Sa gặp mặt, chỉ vì muốn nghe ngóng tung tích của Ngô Mạn Giai từ chỗ Trần Tinh Sa.
Như hôm nay, vì không muốn Ngô Mạn Giai tiếp xúc với nhiều ánh mắt khác thường, anh cố gắng chọn địa điểm gặp mặt rất vắng lặng. Như lúc này, vì không muốn làm phiền cuộc trùng phùng của cô và Ngô Mạn Giai, anh lại một mình, trầm mặc nhìn cô đợi ở phía xa, bầu bạn cùng cô.
Đây chính là Ngôn Độ cô thích nhất.
Nhiều năm qua, anh vẫn luôn chu đáo như vậy, tỉ mỉ, lặng lẽ trao tất cả dịu dàng cho cô.
Chỉ ăn qua mấy món đơn giản, Ngô Mạn Giai đã muốn rời đi.
Hàn Cẩm Thư vội vàng đứng dậy, nói muốn đưa cô ấy đi.
Ai ngờ, gò má trắng nõn của Ngô Mạn Giai lại ửng đỏ, nhỏ giọng úp úp mở mở: “Không, không cần, Cẩm Thư, có người tới...đón tôi rồi.”
“Hả?” Hàn Cẩm Thư ngẩn ra.
Không đợi Hàn Cẩm Thư tiếp tục truy hỏi, một bóng người cao lớn đã đi vào từ bên ngoài quán cà phê, đi thẳng tới trước mặt cô.
Hàn Cẩm Thư liếc nhìn mặt người đàn ông, nghiêm chỉnh anh tuấn, là một kiểu đẹp rất tỏa sáng, toàn thân tỏa ra một cảm giác nghiêm chỉnh và điềm tĩnh chỉ có ở quân nhân và cảnh sát.
“Ăn no chưa?” Người đàn ông cúi người về phía Ngô Mạn Giai, nghe ra giọng nói cố ý đè thấp, trở nên dịu dàng: “Đừng thấy anh tới rồi là không nghiêm túc ăn cơm.”
“Em...Em ăn no rồi.” Mặt Ngô Mạn Giai đỏ lên, sau đó như nhớ ra gì đó, vội vàng giới thiệu: “A, đây chính là bạn...bạn thân, bạn thân của em, Hàn Cẩm Thư.”
Ánh mắt của người đàn ông lạnh nhạt nhìn về phía Hàn Cẩm Thư, nói: “Xin chào. Hướng Hoài Viễn.”
Hàn Cẩm Thư vẫn hơi bất ngờ, lúng túng trả lời: “Xin chào.”
Sau đó, hai người nói tạm biệt với Hàn Cẩm Thư rồi rời đi.
Hàn Cẩm Thư ngồi trong quán cà phê, nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh, nhìn người đàn ông cầm bàn tay nhỏ nhắn của cô gái để xuôi bên người, nhất thời ngẩn ra.
Đột nhiên, một tia hơi lạnh lướt qua gò má cô, cùng lúc đó, giọng nói lành lạnh của Ngôn Độ vang lên bên tai: “Đang nhìn gì vậy?”
Hàn Cẩm Thư hồi thần lại, vô thức nắm lấy bàn tay đang khẽ vuốt khuôn mặt cô của anh, kinh ngạc nói: “Chồng ơi, Mạn Giai...yêu đương rồi sao?”
Ngôn Độ nhìn đôi mắt long lanh của cô, dáng vẻ ngây ngốc này khiến anh lại muốn hôn cô.
Vì vậy Ngôn Độ hơi cong khóe môi, hôn lên ấn đường của cô: “Không phải anh đã nói với em rồi sao. Mỗi người sống trên thế giới này, đều đang chờ đợi một ánh sáng thuộc về mình.”
Hàn Cẩm Thư hiểu ra, đột nhiên trong lòng tràn ngập ấm áp.
Năm đó, Ngôn Độ đợi được ánh sáng của anh, cứu rỗi anh.
Bây giờ, Mạn Giai cũng đợi được rồi.
Đầu tháng mười hai, Hàn Cẩm Thư theo Ngôn Độ quay về Lan Giang, quay lại nơi tất cả mọi chuyện bắt đầu.
Ban đầu mộ của Lê Nguyệt Dao chỉ là một ngôi mộ trong rừng núi. Sau này, Ngôn Độ chuyển hũ tro cốt của mẹ ruột vào một ngôi chùa ở khu phố cũ của Lan Thành, thờ cúng trở thành bài vị trường sinh.
Sáng sớm, trong thành phố nhỏ bao phủ sương mù dày đặc, Hàn Cẩm Thư và Ngôn Độ nắm tay nhau đi vào chùa, đến trước bài vị của Lê Nguyệt Dao.
Từng tiếng tụng kinh vang lên bên tai, thỉnh thoảng còn xen lẫn vài tiếng chuông.
Hàn Cẩm Thư thắp ba nén hương cho Lê Nguyệt Dao rồi lấy ra chút trà hoa quả đã mua trước đó, thờ cúng trước bài vị. Cô dịu dàng nói: “Mẹ, con là vợ của Ngôn Độ, con tên là Hàn Cẩm Thư. Xin lỗi, lâu như vậy con mới tới thăm mẹ lần đầu, mẹ đừng giận nhé.”
Ngôn Độ nghe vậy, cầm lấy tay cô nói: “Mẹ sẽ không giận em đâu.”
Hàn Cẩm Thư liếc nhìn cô, đè thấp giọng nói: “Sao anh biết được?”
Ngôn Độ cong môi: “Dù sao thì em cũng là vận mệnh của con trai bà ấy.”
Hàn Cẩm Thư: “...”
Mặt Hàn Cẩm Thư lập tức đỏ lên, khẽ mắng anh: “Dẻo miệng” Nói thì nói vậy nhưng trong lòng lại ngọt như hũ mật.
Rời khỏi chùa, hai người tay trong tay đi dọc theo một con phố cũ không biết tên, đi không có đích đến. Đi mãi, tựa như sẽ luôn như vậy, đi tới thiên hoang địa lão.
Đột nhiên, bước chân Ngôn Độ ngừng lại.
Hàn Cẩm Thư hoang mang quay đầu, nhìn anh: “...Sao vậy?”
Mặt Ngôn Độ hướng về phía cô, rũ mắt nhìn thẳng vào mắt cô. Anh nói: “Hàn Cẩm Thư, anh vẫn chưa chính thức cầu hôn em.”
Hàn Cẩm Thư ngây ra, chợt cảm thấy buồn cười: “Này, hai chúng ta đã kết hôn hai năm rồi, đột nhiên nhắc tới chuyện này làm gì?”
Nói rồi, cô vui vẻ dắt tay anh: “Chỉ cần bây giờ chúng ta yêu nhau hạnh phúc, có cầu hôn hay không cũng không quan trọng.”
Ánh mắt Ngôn Độ sâu xa và chăm chú, giọng nói tỏ ra có chút cố chấp: “Quan trọng.”
Ngôn Độ nói: “Thư Tình, anh muốn cho em tất cả những gì anh có thể cho.”
Thời tiết đã vào đông nhưng trong lòng Hàn Cẩm Thư như phong cảnh trong sáng mùa xuân.
Cô không lay chuyển được anh, cong môi lên, bật cười nói: “Được thôi. Em đứng ở đây, vị tiên sinh này, mời bắt đầu màn biểu diễn của anh.”
Ngôn Độ: “Em nhìn kỹ nơi này xem, có cảm thấy rất quen thuộc không?”
Hàn Cẩm Thư nghe vậy, hơi nghi hoặc nhíu mày, nhìn trái nhìn phải, sau đó ngẩn người. Sâu trong ký ức, những hình ảnh và đoạn phim nào đó rất xa xưa, mơ hồ hiện lên.
Hàn Cẩm Thư a lên một tiếng, nói: “...Lúc nhỏ em từng tới Lan Giang chơi, hình như từng đánh nhau ở đây?”
Lúc nhỏ Hàn Cẩm Thư chính là một tiểu bá vương hừng hực khí thế, không thích nhìn người yếu bị bắt nạt, cho nên khi gặp chuyện bất bình, cô đã rút đao tương trợ.
Thị trấn Lan Giang nhỏ bé, hầu hết đều có dấu chân Tiểu Cẩm Thư hành hiệp trượng nghĩa.
Còn sở dĩ Hàn Cẩm Thư chỉ có ấn tượng về con hẻm nhỏ của khu phố cũ này là bởi vì cô đã tặng một quả xoài ở đây.
“Khi đó em chắc còn chưa tới năm tuổi, từng thấy một đám trẻ con bắt nạt một đứa bé ở đây, em lập tức xông lên đánh đám trẻ con bắt nạt người kia một trận.” Hàn Cẩm Thư nhớ lại, chậm rãi nói: “Sau đó, em thấy quần áo trên người bé trai đó rách rưới, lại rất gầy, dáng vẻ như suy dinh dưỡng thì lập tức chạy về nhà bà cô, tùy tiện cầm một quả xoài đưa cho cậu ta.”
Ngôn Độ lạnh nhạt nói: “Em có biết không, trước đó bé trai này ở đây bình thường chưa từng thấy loại đồ ăn đắt tiền như quả xoài đó. Sau khi cậu ta ăn quả xoài em cho đã bị đưa vào bệnh viện cấp cứu nửa ngày.”
“Vậy sao?” Đại não của Hàn Cẩm Thư vẫn chưa kịp xoay chuyển: “Sao anh biết, anh cũng biết bé trai đã ăn quả xoài của em sao?”
Ngôn Độ nhìn chằm chằm vào cô, im lặng,thần sắc trong mắt cười như không cười.
Hàn Cẩm Thư: “...”
Hàn Cẩm Thư: “...”
Hàn Cẩm Thư:???!!!
Hàn Cẩm Thư kinh ngạc trợn to mắt: “Vậy mà...vậy mà anh lại là bé trai đó?”
“Bởi vì quả xoài đó, anh nhớ em suốt mười hai năm. Anh nhớ ánh mắt của em, nụ cười của em, sự kiêu ngạo và tự tin trên người em.” Giọng Ngôn Độ trầm tĩnh: “Cho nên, năm cấp ba em tới Lan Giang, lần đầu anh thấy em thì đã nhận ra em.”
Ngôn Độ nói: “Tình Thư, đây là nơi đầu tiên anh gặp em.”
Hàn Cẩm Thư nói không nên lời.
Cô không ngờ, duyên phận của cô và Ngôn Độ có thể đi ngược tới trước đó rất lâu, có thể chôn sâu như vậy.
Trong chốc lát, Ngôn Độ khuỵu chân phải thon dài lại, từ từ nửa quỳ xuống với Hàn Cẩm Thư.
Một trận gió đầu đông nhẹ nhàng thổi qua.
Lực gió rõ ràng rất nhẹ, Hàn Cẩm Thư lại như bị thổi tới cay mắt, tầm mắt dần bắt đầu mơ hồ.
Ngôn Độ ngước đầu nhìn cô, trầm giọng nói từng câu từng chữ: “Hàn Cẩm Thư tiểu thư, sinh mệnh của anh, cuộc đời của anh, sự tồn tại của anh, từ khi bắt đầu đã là sai lầm. Từ khi anh ra đời, trong một khoảng thời gian rất dài, anh chỉ là một thể xác không có linh hồn, lạnh lùng u ám, không có chút sức sống nào. Anh căm ghét thế giới này, căm ghét cuộc sống của mình, căm ghét tất cả mọi thứ. Mãi đến em xuất hiện.”
“Em là một bức thư tình thế giới này viết cho anh. Bởi vì em, lần đầu tiên anh cảm nhận được màu xanh của bầu trời, mùi thơm của hoa, giọng hát của chim sơn ca. Lần đầu tiên anh trải nghiệm được cảm giác sống, hiểu được ý nghĩa của cuộc sống, hiểu rõ ý nghĩa tồn tại của anh ở thế giới này.”
“Sự tồn tại của anh là để bảo vệ em, yêu thương em, khiến em vui vẻ, tặng em hạnh phúc.”
“Bất kể anh nghèo khó u ám hay là ánh dương rực rỡ, từ đầu tới cuối, anh chỉ yêu em. Yêu thương em, chỉ yêu em.”
“Tình Thư tiểu thư, em lương thiện, tốt đẹp tới vậy, là ánh sáng vạn trượng. Vậy bây giờ, em có nguyện ý ở bên một tên điên sa vào tình yêu, đi đến cuối đời không?”
Nghe xong chữ cuối cùng, trong mắt Hàn Cẩm Thư xuất hiện giọt nước mắt vui mừng.
Cô khom người cúi đầu, nâng khuôn mặt Ngôn Độ lên, hôn anh thật sâu.
Hàn Cẩm Thư trả lời: “Em nguyện ý.”