Cổ Xuyên Kỳ Duyên

chương 34: hoàng triều dậy sóng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngày hôm sau, cái tên được mọi người nhắc đến nhiều nhất trong các tửu lâu không ai khác chính là Lâm Tâm Lan, đối với người bình thường cái tên này hoàn toàn xa lạ, ngoại trừ có ý nghĩa là “huệ chất tâm lan” thì cũng không có gì đặc biệt, bất quá đối với những người trong giới quý tộc thì cũng không mấy xa lạ, bởi vì dạo gần đây cái tên này rất nổi khiến không itd người chú ý đến.

Lâm Tâm Lan là tiểu thư thất lạc nhiều năm của Hữu Thừa tướng phủ, vừa được Thừa tướng Bạch Vân Hoài nhận lại cách đây không lâu, Thừa tướng một lần đi Vân Nam trở về liền nhiều thêm một thiếp thất, thậm chí là nhiều thêm một nữ nhi, tin tức trong kinh thành vốn dĩ rất nhạy, Bạch Vân Hoài vừa đưa mẫu tử Lâm Tâm Lan về phủ, một canh giờ sau khắp Yến Kinh mọi người đều biết Thừa tướng phủ xuất hiện thêm một Ngũ di nương cùng với vị Tâm Lan tiểu thư.

Vị Tâm Lan tiểu thư này lớn lên thế nào không rõ ràng, ngoại trừ người của Thừa tướng phủ thì người bên ngoài đều không biết nàng tròn méo ra sao, có người nói nàng xinh đẹp chẳng kém Tứ tiểu thư Bạch Phi Nhược, lại có người đem nàng so sánh với phế vật Tam tiểu thư Bạch Tử Linh, bất quá cho dù là nàng có bộ dạng thế nào thì cũng không thể phủ nhận sự sủng ái của Thừa tướng Bạch Vân Hoài dành cho nàng. Thân là nữ nhi thiếp thất nhưng lại được yêu chiều, cẩm y ngọc thực, trang sức hoa lệ, mấy ngày trước nàng xuất phủ gây ra oanh động không nhỏ, nghe đâu là đến Thương Bảo Trai mua trang sức, bắt gặp chiếc trâm cài Khổng Tước Hòa Minh, trong số các loại trang sức tháng này Khổng Tước Hòa Minh là có giá trị nhất, vừa vặn được nàng mua được, nghe đâu không dưới vạn lượng, thường dân nghe thấy con số này chỉ thầm xuýt xoa, công tử tiểu thư thế gia nghe con số này lại mặt không đổi sắc, thế nhưng đối với việc Bạch Thừa tướng vung tiền như rác vì thứ nữ như thế thì có không ít người cảm thán, có lẽ cảm thấy có lỗi vì để nàng lưu lạc bên ngoài mười mấy năm cho nên hiện tại Bạch Vân Hoài muốn bù đắp lại cho nàng, ngoại trừ danh phận không rõ ràng ra thì đãi ngộ của Lâm Tâm Lan không hề thua kém bất kì vị tiểu thư thế gia nào.

Danh tiếng của Lâm Tâm Lan dạo này rất nổi, cho nên chuyện mà tối qua nàng làm, không chỉ là ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo ở chỗ Bạch Tử Linh là con khiến Tứ phu nhân Tố Vân bị thương sớm đã lan khắp Yến Kinh, đối với hành động của Lâm Tâm Lan không ít người cảm thấy buồn cười, ai cũng biết phế vật Bạch Tử Linh không những xấu xí mà còn không có đầu óc, vậy mà Lâm Tâm Lan lại thua trong tay Bạch Tử Linh, hành động tiếp theo của nàng ta càng chứng tỏ nàng ta không có đầu óc, chiếc trâm Khổng Tước Hòa Minh mà nàng đổ thừa là Bạch Tử Linh lấy trộm lại nằm ở trong phòng của nàng, bị Tứ phu nhân phát hiện liền thẹn quá sinh giận làm Tứ phu nhân bị thương, rốt cuộc cũng chọc giận Bạch Vân Hoài, hình phạt cụ thể thế nào không ai rõ thế nhưng mọi người đều biết Tứ phu nhân là thiếp mà Bạch Vân Hoài yêu thương nhất, làm nàng ta bị thương, cho dù Lâm Tâm Lan có được Bạch Vân Hoài sủng ái cũng chưa chắc đã được bỏ qua.

Bởi vì nguyên nhân này mà sáng sớm thượng triều Bạch Vân Hoài đã phải nghe những lời châm chọc, người không thuộc phe của hắn thì chỉ dám nói xấu sau lưng, dù sao thân phận cách biệt, Thừa tướng là quan nhất phẩm, bọn họ đứng trước Bạch Vân Hoài cũng giống như tép so với tôm, không dám chính diện khiêu khích, người cùng phe với hắn lại càng không dám nói ra những lời này để chọc giận hắn, bèn chuyển sang những vấn đề khác, bất quá không phải ai cũng sợ đắc tội với Bạch Vân Hoài.

“Bạch gia đúng là náo nhiệt, lúc nào cũng muốn tranh phong, còn không sợ thiên hạ quên mất đi người của Bạch gia các người sao?” Giọng điệu châm chọc, ngữ khí khinh thường, có thể trực tiếp không sợ chết mà đắc tội với Bạch Vân Hoài ở Yến Kinh không có đến mấy người, vừa vặn Hạ Liêm chính là một trong số ít những người đó.

Hạ Liêm - Tả Thừa tướng của Thành Thiên, giữ vị trí quan nhất phẩm, lấy hắn và Bạch Vân Hoài làm chủ, một người đứng đầu quan văn, một người đứng đầu quan võ, hai người điều giữ chức vị quan trọng trong triều, quyền hành ngang hàng nhau, bất quá Hạ gia và Bạch gia trước giờ vẫn như nước với lửa, khó mà dung hòa, mà Hạ Liêm cùng Bạch Vân Hoài vẫn luôn chướng mắt đối phương, cho nên khi nghe Bạch Vân Hoài gặp bắt lợi, Hạ Liêm rất không phúc hậu mà cười.

Bạch Vân Hoài đối với lời nói của Hạ Liêm rõ ràng là tức giận, bất quá hắn cũng là lão hồ ly ở trên quan trường mười mấy năm, rất giỏi che giấu bản thân, đặc biệt là đứng trước đối thủ một mắt một còn như Hạ Liêm.

“Bạch gia dù muốn tranh giành nổi bật cũng đâu dám qua mặt Hạ gia? Nghe nói vài ngày trước Hạ thiếu gia còn đưa hoa khôi của Nguyệt Mãn Lâu là Thủy Nhu cô nương đi dạo hồ đâu.” Đáy lòng Bạch Vân Hoài đối với việc làm của thiếu gia nhà họ Hạ rõ ràng rất khinh thường, nữ tử thanh lâu, cho dù là hoa khôi cũng không thể chối bỏ thân phận thấp hèn của nàng, thân là nhi tử của Tả Thừa tướng, Hạ Danh lại vứt sạch mặt mũi của gia tộc, rốt cuộc là ai mất mặt hơn ai?

Nhắc đến chuyện này sắc mặt của Hạ Liêm lập tức trở nên khó coi, con nối dòng của Hạ gia rất ít, tựa hồ như mỗi đời chỉ có một nam tử, cho dù Hạ Liêm có bao nhiêu thiếp thất thì đời này hắn chỉ có một nhi tử là Hạ Danh, đối với nhi tử này hắn kỳ vọng rất lớn, cũng rất nuông chiều đối phương, chức vị Thừa tướng không phải là cha truyền con nối, bất quá chỉ cần một ngày còn Hạ Liêm hắn tồn tại, đảm bảo cuộc sống của Hạ Danh trôi qua vô cùng dễ dàng. Bất quá nhi tử ngu muội, thân là nhi tử của Tả Thừa tướng, suốt ngày không luận binh đánh trận mà lại trầm mê ở nơi phong hoa tuyết nguyệt, bẻ hoa hái liễu, thậm chí đến thanh lâu mà còn phơi bày danh tính, chỉ sợ người khác không biết Hạ Danh đến đó, không những vứt hết mặt mũi Hạ gia mà còn làm ảnh hưởng đến danh tiếng của Hạ Liêm hắn, mặc dù bên ngoài không ai dám mắng chửi Hạ Danh nhưng người lời khen đó chẳng khác nào châm chọc Hạ Liêm, dạy dỗ ra một nhi tử không đàng hoàng như Hạ Danh?

“Nam nhân ấy à, ghé nơi thanh lâu cũng là chuyện bình thường, cũng đâu giống như nhà ai kia, còn có một tư sinh nữ bên ngoài?” Hạ Liêm là một người thích bao che khuyết điểm, Hạ Danh dù làm ra chuyện tài trời gì thì vẫn là nhi tử của Hạ Liêm hắn, cho dù muốn mắng cũng phải để hắn mắng, chưa đến lượt tên khất phu Bạch Vân Hoài đó mở miệng.

Tư sinh nữ, rõ ràng là ám chỉ thân phận của Lâm Tâm Lan, mặc dù Bạch Vân Hoài đưa nàng trở về nhưng cũng không có đổi họ lại, càng không có ban cho nàng một chức vị khác, chỉ cho người trong phủ gọi một tiếng Tâm Lan tiểu thư, mọi người đều biết Hữu Thừa tướng phủ chỉ có ba vị tiểu thư, Tâm Lan tiểu thư gì đó, chỉ là hư danh mà thôi, có thể làm ra sự tình gì?

Đối phương không ngừng công kích vào điểm mấu chốt của nhau khiến Bạch Vân Hoài và Hạ Liêm rất chi là buồn bực, không khí hai người giương cung bậc kiếm khiến các đại thần xung quanh thở cũng không dám, đến khi bên ngoài truyền đến giọng nói the thé của thái giám, cả hai mới cam chịu trở về vị trí của bản thân.

“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Mọi người đồng loạt khom lưng, đối với vị mặc long bào đang từng bước đi lên long ỷ thể hiện thái độ kính trọng.

“Chúng ái khanh bình thân.”

Hôm nay cũng giống như mọi ngày, triều thần đem tâu những chuyện mà mấy ngày gần xảy ra, tựa như Hình bộ ỷ quyền xử phạt vô cớ, Công bộ tham ô, Kinh Châu hạn hán, Ô Châu mất mùa, lại thêm một cuộc cải vã cùng tranh chấp, hiện tại thái dương đã lên cao, không thấy Thành Thiên đế mở miệng quyết định cho nên triều thần phía dưới đều im lặng cúi đầu.

Đang lúc mọi người đều nghĩ Thành Thiên đế sẽ không mở miệng và thái giám sẽ nói bãi triều thì giọng nói trầm thấp dần dần vang dội trong đại điện: “Các khanh nói, biên cảnh yên bình nhưng kinh thành nội loạn, trẫm có nên triệu Hàn vương trở về không?”

Lời vừa nói ra chẳng khác nào thiên lôi đánh xuống, khiến không ít đại thần sửng sốt, đang bàn về chuyện triều chính, Thành Thiên đế đột nhiên nhắc đến chuyện của Hàn vương, chẳng lẽ... tranh chấp hoàng quyền sắp sửa bắt đầu?

Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều nhìn thấy cảm xúc nơi đáy mắt của đối phương, không ai dám nói gì, cũng không có ai dám tỏ thái độ, bọn họ biết Thành Thiên đế là đang thử bọn họ, mỗi một lời nói tiếp theo đây sẽ thể hiện lập trường của bọn họ, nếu chọn sai người thì thứ mà chờ đợi bọn họ chính là vạn kiếp bất phục, nghĩ đến đây mọi người đều không khỏi đổ mồ hôi lạnh, quả nhiên là gần vua như gần hổ.

“Chu lão Tướng quân, khanh nói đi?”

Chu lão Tướng quân bị điểm danh rõ ràng là sửng sốt, bất quá hắn rất nhanh liền đứng ra cung kính mở miệng: “Hồi bẩm bệ hạ, theo như lão thần cảm thấy thì dạo gần đây Thành Thiên rất ổn định, không cần đích thân Hàn vương phải trấn thủ biên cương.” Lời nói này của hắn hoàn toàn là sự thật, bởi vì trong lòng hắn cũng muốn Hàn vương trở về, dù sao Hàn vương rời đi kinh thành đã hơn ba năm, hơn nữa còn dẫn theo nhi tử và chất tử của hắn đi theo, có trời mới biết hắn nhớ mong nhi tử cùng chất tử cỡ nào, hắn hiện tại tuổi già sức yếu, cũng không biết còn sống được bao nhiêu năm, tranh thủ thời gian ở bên gia đình cũng rất khó khăn.

“Viên Thái phó đâu?”

“Tứ Quốc Đại Tái cũng sắp đến, theo như suy nghĩ của lão thần thì nên triệu Hàn vương trở về.” Thái tử ngu muội, không được Thành Thiên đế yêu thích, Tĩnh vương không bận tâm hoàng quyền, suốt ngày chơi bời liêu lỏng, Cửu hoàng tử âm trầm khó gần, không có địa vị, triều đình bây giờ là thiên hạ của Minh vương, mặc dù hắn không đứng về phía Hàn vương nhưng nếu Hàn vương có thể trở về áp chế Minh vương, cục diện khi đó sẽ khôi phục lại cân bằng vốn có, đối với hắn cũng không có hại.

“Hạ Thừa tướng, khanh cũng nghĩ như vậy?”

“Hồi bẩm bệ hạ, thần đồng ý suy nghĩ của các vị lão thần.”

Đám phe phái dưới trướng Minh vương nhìn thấy cục diện dần nghiêng về phái Hàn vương thì thầm than không ổn, đám lão thần này nghĩ gì bọn họ đều biết rõ, hiện tại tuy Thành Thiên đế không có ý lập Hoàng trữ nhưng trên triều hiện tại do Minh vương nắm quyền, so với các hoàng tử vương gia khác thì Minh vương rõ ràng có ưu thế hơn, hiện tại nếu Hàn vương trở về ưu thế đó sẽ mất sạch, đến lúc đó mỗi thứ chẳng khác nào công dã tràng.

“Hồi bẩm bệ hạ, theo thần nghĩ, mặc dù Thành Thiên hiện tại đã yên ổn, bá tánh an cư lạc nghiệp nhưng Nhiếp chính vương Phượng Tề vốn không phải loại người tầm thường, chỉ sợ lúc này triệu Hàn vương trở về… biên cương sẽ loạn mất!”

“Bệ hạ, Vũ Nguyệt bên kia vẫn luôn dòm chừng Thành Thiên, nếu lúc này Hàn vương trở về, Vũ Nguyệt liệu có nhân cơ hội đánh đến biên cảnh hay không?”

“Bệ hạ, phía Bắc vẫn còn có một Yến Vân, mấy năm gần đây Yến Vân vẫn không ngừng mở rộng lãnh thổ, chỉ sợ sớm đã có âm mưu đối với các nước lân cận.”

“Bệ hạ, xin người suy xét cẩn thận.”

“Bệ hạ, xin người suy xét cẩn thận.”

“Bệ hạ, xin người suy xét cẩn thận.”

Thành Thiên đế trầm mặc không nói, nhìn một đám đại thần không ngừng nhốn nháo như đang làm trò, đáy mắt xẹt qua tia lạnh.

“Bệ hạ, thần có lời muốn nói.”

“Trữ ái khanh cứ nói.” Nhìn đến người vừa mở miệng, thần sắc của Thành Thiên đế mới tốt hơn đôi chút.

“Bệ hạ, theo như nhi thần thấy, Phượng Tề đã cùng chúng ta kí hiệp đình chiến, nếu bọn họ muốn vi phạm ước định thì sớm đã hành động, Yến Vân bên kia đang lục đục nội bộ, Thái tử bọn họ bị tập kích, Dạ vương trở thành kẻ đáng nghi nhất, cho dù bọn họ có âm mưu mở rộng bờ cõi thì cũng không thể ngay lập tức hành động, về phần Vũ Nguyệt bên kia, Vũ Nguyệt đế đang lâm trọng bệnh, các vị hoàng tử khác đều thừa cơ rục rịch, trong lòng bọn họ hoàng vị là quan trọng nhất, huống hồ Tứ Quốc Đại Tái chỉ còn hơn ba tháng nữa là bắt đầu, thần nghĩ lúc này là lúc thích hợp nhất để triệu Hàn vương trở về!”

Lời nói hợp tình hợp lí, phân tích tình huống của mỗi quốc gia đều rõ ràng thanh bạch, khiến người khác nhất thời không thể bắt lỗi.

Trữ Quốc công là lão thần có tiếng trong triều, ở nơi này tuổi đời của hắn là lớn nhất, cho dù là Viên Thái phó hay Trữ lão Tướng quân đối với hắn cũng khiêm nhường ba phần, hắn không chỉ là đại thần được lòng bách tính mà còn là nhạc phụ của Thành Thiên đế, phụ thân của Nhã phi nương nương, ngoại công của Hàn vương, mặc dù Trữ gia hiện tại đã suy tàn không ít nhưng nhân phẩm của Trữ Quốc công vẫn còn vang dội trong lòng mọi người.

“Bạch Thừa tướng, ngươi nói đi?”

“Hồi bẩm bệ hạ, thần... đồng ý với ý kiến của Trữ Quốc công.”

Ánh mắt mọi người nhìn Bạch Vân Hoài với vẻ kì lạ, dù sao quan hệ giữa nữ nhi nhà hắn là Bạch Phi Nhược cùng với Đỗ gia thiếu gia Đỗ Thanh Triệt cũng không còn là chuyện bí mật gì, chỉ là Đỗ gia suy cho cùng là nhà nhà mẹ đẻ của Mai phi nương nương, cũng là nhà ngoại của Minh vương, nếu Bạch gia muốn cùng Đỗ gia kết thân thì chắc chắn Bạch gia sẽ ủng hộ Minh vương, thế mà hiện tại hắn đột nhiên ủng hộ Hàn vương trở về, đây rốt cuộc là thế nào?

Bạch Vân Hoài cúi đầu, để mặc cho ánh mắt mọi người đánh giá hắn, trong lòng biết rõ lời nói này không nên nói ra, chính là Thành Thiên đế muốn ép hắn, lời nói của Trữ Quốc công hợp tình hợp lí đến như vậy, cho dù hắn có phản đối cũng phải tìm một lý do thông minh, bất quá bệ hạ đã có tính toán cho dù bọn họ nói thế nào cũng không thay đổi được ý vua.

Ánh mắt của Minh vương rõ ràng tối đi vài phần, hắn là người thông minh, cho nên cũng hiểu rõ ý đồ của Thành Thiên đế, thân phận hắn đặc biệt, không tiện đứng ra nói ra ý kiến của mình, chính là bảo hắn đứng yên nhìn Thương Hàn Phong trở về hắn quả thật không cam tâm.

“Các ái khanh cảm thấy thế nào?” Thành Thiên đế nâng mắt, hắn rồi ở vị trí cao cao tại thượng phía trên, đối với suy nghĩ của mọi người đều xem thấu rõ ràng.

“Hồi bẩm bệ hạ, chúng thần đều nghe theo quyết định của bệ hạ.”

“Hồi bẩm bệ hạ, chúng thần đều nghe theo quyết định của bệ hạ.”

“Hồi bẩm bệ hạ, chúng thần đều nghe theo quyết định của bệ hạ.”

...

“Nếu đã như thế thì quyết định vậy đi!” Thành Thiên đế phất tay, đi thẳng ra khỏi đại điện.

Giọng nói the the của thái giám lần nữa vang lên trong đại điện: “Bãi triều.”

“Cung tiễn bệ hạ.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, xem ra Thành Thiên đế đã quyết định rồi, chỉ là muốn mượn tay mọi người mà thôi, kinh thành sóng yên biển lặng đã lâu rồi, rốt cuộc cũng sắp nghênh đón một hồi phong tranh huyết vũ.

Một canh giờ sau Thành Thiên đế hạ chỉ triệu Hàn vương từ biên cảnh trở về, tin tức này nháy mắt liền lan khắp hậu cung, không giống như hậu cung không ngừng dậy sóng, lúc này tại một góc của hoàng cùng lại có người nhàn nhã dfanhs cờ.

“Chủ tử, bệ hạ hạ thánh chỉ muốn triệu Hàn vương trở về.”

Trong Trúc Uyển vắng vẻ không bóng người, sắc tím bao trùm cả khu rừng, Tiêu Thư nhàn nhã ngồi đối diện với chủ tử hắn, hạ xuống một quân cờ, cũng không quên mở miệng làm phiền đối phương.

Đánh cờ vốn dĩ cần phải tập trung, tâm phải tĩnh mới nắm giữ được bàn cờ, cho nên khi đánh cờ mọi người đều chọn nơi yên tĩnh, muốn thắng được đối phương thì phải hạ kế sách này, lời nói của hắn là muốn phiền nhiễu đối phương, đồng thời hắn cũng muốn thỉnh giáo suy nghĩ của chủ tử về việc Hàn vương trở về.

Hiện tại đại thần trong triều đều là tâm đắc của Minh vương, vậy mà lúc này Hoàng thượng lại triệu Hàn vương trở về khiến Minh vương trở tay không kịp, phá vỡ thế lực vốn nghiêng về phe cùa Minh vương. Nghĩ đến việc làm của Thành Thiên đế, Tiêu Thư không hiểu sao lại thấy lạnh sống lưng, mặc dù tâm đế vương hắn vốn dĩ nhìn không thấu nhưng ở bên cạnh chủ tử, ít nhiều cũng hiểu đôi chút về việc này.

Quân cờ bằng ngọc tỏa ra ánh sáng trắng nhợt nhạt, dưới ánh mặt trời không bị lưu mờ nhưng cũng không quá nổi bật, nếu người khác nhìn vào thì cũng chỉ tưởng đây là loại ngọc bình thường, không hơn không kém, mặc dù bên ngoài trong giống nhau nhưng sờ vào thì sẽ có cảm giác lạnh lẽo, hoàn toàn không giống loại ngọc tầm thường.

Vuốt quân cờ trong tay, bạch y nam tử mở miệng: “Chuyện này sớm đã nên làm.” Thành Thiên đế nghi kỵ Minh vương đã không còn là chuyện ngày một ngày hai nữa, thế lực của Minh vương càng lúc càng lớn, đại thần thuộc phe hắn ở ngoài làm càn tin tức này sớm đã đến tai Thành Thiên đế, mỗi ngày thượng triều đám đại thần đều nhắc đến việc phế Thái tử, Thành Thiên đế sao có thể không nhìn ra? Hiện tại người có thể chống lại Minh vương cũng chỉ có Hàn vương đang ở nơi bên cảnh, mặc dù Tĩnh vương cùng Cửu hoàng tử đều là người có năng lực này nhưng bởi vì bọn họ mang một nửa dòng máu của Phượng Tề, Thành Thiên đế tuyệt đối sẽ không để đưa người quốc gia khác lên ngôi đế vương, cho nên khả năng Hàn vương cùng Minh vương tranh giành ngôi báu là rất lớn.

“Chủ tử, người nói lần này Hàn vương có trở về?” Thành niên sau Hàn vương liền chinh chiến sa trường, không ai so với Hàn vương quên thuộc với chiến trường hơn, mỗi một tấc đất của Thành Thiên đều do hắn mở rộng, chỉ cần hắn bước chân ra chiến trường đều là khải hoàn trở về, có thể nói hắn là chiến thần bất khả chiến bại của Thành Thiên, thời gian trôi qua như gió, nháy mắt, lần cuối cùng Tiêu Thư gặp Hàn vương cũng đã là ba năm trước. Lần này Thành Thiên đế cố ý muốn triệu Hàn vương trở về, xem ra Thành Thiên lại không yên ổn nữa rồi, đặc biệt là nơi nước sâu như hoàng cung, Minh vương cùng Hàn vương tranh giành hoàng vị, trong triều đều là người của Minh vương, nếu Minh vương tạo phản thì chắc chắn sẽ đánh đến hoàng cung trước, đến lúc đó kết cục của hắn không phải sẽ thảm rồi sao? Liệu hắn có nên dọn đồ bỏ trốn không nhỉ? Mấy năm nay vốn yên bình đã quen, đột nhiên một hồi gió tanh mưa máu như vậy, đối với người thích yên ổn sống qua ngày như hắn... dường như có chút nguy hiểm.

“Thành Thiên yên bình cũng khá lâu rồi, bất kể là sớm hay muộn thì Hàn vương cũng sẽ trở về thôi.” Bạch y nam tử cười trừ, hạ xuống một quân cờ khiến Tiêu Thư đối diện phục hồi tinh thần, vội vàng kêu ca nhưng nước cờ đã như vậy vốn không thể cứu được, trong lòng Tiêu Thư lúc này thật hận không thể giết chết bản thân, rõ ràng âm mưu là do hắn bày ra để đặt bẫy chủ tử nhưng tại sao cuối cùng người thua vẫn là hắn?!

Minh vương phủ.

Từ lúc trở về từ hoàng cung, người trong phủ đều nhận thấy tâm tình chủ tử không tốt cho nên không ai dám đi trêu chọc, tiến vào thư phòng, nha hoàn mang trà bánh đến liền thức thời lui ra, sợ lưu lại lâu thêm một chút sẽ mất đi tính mạng.

“Phụ hoàng cư nhiên muốn triệu Thương Hàn Phong trở về!” Minh vương Thương Tiêu Minh tức giận đập bàn, hôm nay trên triều Thành Thiên đế đột nhiên đề cập đến chuyện này đã khiến hắn cảm thấy không ổn, tuy hắn có thể thao túng triều đình nhưng binh lực của Thành Thiên hơn phân nữa đều nằm trong tay Thương Hàn Phong, nếu Thương Hàn Phong trở về, chỉ sợ kế hoạch của hắn không dễ thực hiện.

Tâm tư của Thành Thiên đế hắn nhìn không ra, bất quá hắn cũng biết bản thân đã bị nghi kỵ, hành động triệu Thương Hàn Phong trở về đã là minh chứng tốt nhất, Thương Hàn Phong từ khi thành niên đã chinh chiến sa trường, thời gian ở chiến trường còn lâu hơn thời gian ở trong kinh thành cho nên đối với hắn mà nói đây là một lợi thế, bất quá hiện tại Thương Hàn Phong trở về, uy thế của hắn nháy mắt liền mất sạch.

“Vương gia bình tĩnh, chuyện này sớm đã được quyết định rồi.” Quân sư Triệu Lâm bên cạnh mở miệng khuyên nhủ, hắn mặc dù không có cùng Thương Tiêu Minh thượng triều nhưng qua lời nói của đối phương hắn vẫn có thể hiểu được một chút tình huống. Lần này Thành Thiên đế đề cập đến rõ ràng là tỏ thái độ của Hàn vương trở về, hắn hỏi ý kiến của các lão thần là bởi vì khẳng định các lão thần đó sẽ ủng hộ hắn, dù cho triều thần phản đối cũng vô dụng, Trữ Quốc công vừa vặn lên tiếng khiến Thành Thiên đế không khó xử, có thể nói ngày hôm nay Thành Thiên đế tính toán kĩ lưỡng lắm.

Viên gia chức cao vọng trọng nhưng đó chỉ là ngoài mặt, Viên Hoàng hậu trong cung không được sủng ái, hơn nữa Thái tử lại không dùng được, hoàn toàn không đáng bận tâm, ngược lại là Tĩnh vương cùng Cửu hoàng tử, hai người bọn họ xuất thân cao quý nhưng chung quy vẫn không phải người Thành Thiên, cho dù được Thành Thiên đế để mắt đến bất quá chỉ sợ trong lòng vẫn có chút kiêng kỵ, Trữ gia mặc dù suy tàn nhưng Trữ Quốc công vẫn rất có uy tín, Hàn vương lại lập không ít công trạng, cho nên đối thủ lớn nhất nhất của vương gia vẫn ai luôn là Hàn vương.

“Bình tĩnh? Ngươi nói xem bổn vương làm sao bình tĩnh?!” Thương Tiêu Minh vương tức giận, đôi mặt xẹt qua tia âm hiểm.

Triệu Lâm thấy vậy thở dài: “Vương gia, người làm việc lớn nên cố nén cảm xúc...” Hắn là do Mai phi nương nương mời đến làm quân sư cho Thương Tiêu Minh, tuổi tác không lớn nhưng kiến thức thì vô hạn, tiếp xúc mấy năm nên đối với tính tình của vương gia xem như rõ ràng, dã tâm người này rất lớn, quỷ kế đa đoan, tàn nhẫn vô tình nhưng lại là người nóng tính, lớn lên dưới sự bao bọc của Mai phi, một số chuyện vẫn chưa có cái nhìn thấu đáo.

“Bổn vương hiểu rõ, là bổn vương không suy nghĩ kĩ càng.” Đối với quân sư Triệu Lâm này hắn có mấy phần kính trọng, một phần là do hắn là người của mẫu phi, một phần là do kiến thức cùng thủ đoạn của hắn, từ nhỏ hắn đã được mẫu phi nuôi dưỡng để trở thành một người có dã tâm, mặc dù Đỗ gia là gia tộc phú thương, vốn không liên quan đến triều đình nhưng bất kì nữ nhân nào vào cung đều ôm hi vọng nhi tử của mình có thể làm vương xưng đế.

Đỗ Nhược Mai tuy là nữ tử nhưng lại thông minh không kém nam tử, nếu không thân là tiểu thư nhà phú thương, làm sao có thể lọt vào mắt Thành Thiên đế? Vốn dĩ lúc đầu Đỗ gia chỉ là thương nhân không đáng để mắt, từ khi có nữ nhi vào cung liền nổi trội hơn không ít, sau đó khi nữ nhi được sủng ái, cửa hàng Đỗ gia buôn bán ngày càng thuận lợi, cho đến khi hạ sinh Thương Tiêu Minh thì Đỗ gia đã trở thành gia tộc Đệ nhất phú thương khiến Thành Thiên đế cũng kiêng nể vài phần. Mặc dù nói Đỗ gia không liên quan đến triều chính nhưng cũng không hoàn toàn là như vậy, Đỗ gia phú khả địch quốc là điều ai cũng biết, nếu không phải bởi vì có thể trợ giúp triều đình thì Thành Thiên sẽ kiêng nể sao?

Thương Tiêu Minh cũng biết bản thân có được như ngày hôm nay hết thảy là do có Đỗ Nhược Mai trợ giúp, vì vậy đối với người mà nàng sai đến cũng nể mặt vài phần, khi thấy được tài hoa của Triệu Lâm hắn mới thực sự kính trọng.

“Vương gia, có thư!” Lúc này ám vệ đột nhiên xuất hiện, cung kính giao bức thư cho Thương Tiêu Minh vương rồi nhanh chóng biến mất.

Đọc xong bức thư Minh vương liền đem đốt đi, điều đó chứng tỏ hắn là người cẩn thận, khó lòng mà tìm được nhược điểm của hắn, hắn ngày thường ngang ngạnh cường thế, thao túng triều đình nhưng nếu không phải có Đỗ Nhược Mai phía sau hỗ trợ thì chỉ sợ hắn không thể nào có thể nắm quyền trong tay một cách thuận lợi như vậy.

“Vương gia, trong thư nói gì?”

Ánh mắt Thương Tiêu Minh âm trầm, đợi khi giấy đã cháy hết mới mở miệng, giọng nói có chút lãnh khốc: “Án binh bất động!”

Triệu Lâm nhướng mày, như vậy chẳng phải bảo bọn họ im lặng chờ Hàn vương trở về sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio