“Đây là có chuyện gì?!” Giọng nam nhân trầm thấp, không nghe ra hỉ nộ nhưng lại mang theo uy lực khiến người khác không thể bỏ qua.
“Chưởng quầy!” Một đám tiểu nhị Ất, Bính, Đinh,... vốn đang trốn trong góc, nhìn thấy Chu Phúc đi đến như thấy vị cứu tinh, vội vàng chạy đến trước Chu Phúc thi nhau gọi một tiếng “chưởng quầy”.
Chủ nhân ở phía sau Phong Nguyệt Lâu rất ít khi xuất hiện, cho nên mọi chuyện ở nơi này đều giao lại cho chưởng quầy quản lí, mặc kệ là chuyện lớn chuyện nhỏ đều do một tay Chu Phúc giải quyết, đối với già trẻ lớn bé trong Phong Nguyệt Lâu Chu Phúc chính là lão bản của bọn họ, còn người thần bí ở phía sau điều khiển mọi chuyện là ai bọn họ cũng chẳng muốn bận tâm, dù sao ai trả lương cho bọn họ thì bọn họ làm việc cho người đó.
“Chưởng quầy, vị cô nương này cùng người của Viên tiểu thư động thủ đánh nhau khiến cho bàn ghế...” Tiểu nhị Ất đi đến bên cạnh Chu Phúc tường thuật mọi chuyện, lúc nãy tiểu nhị Giáp đi gọi người thì Lạc Dư và đám người hán tử vẫn chưa động thủ, cho nên chuyện sau đó hắn cũng không rõ bèn nhường chỗ lại cho tiểu nhị Ất phát huy.
Chu Phúc giơ tay ngăn cản lời nói tiếp theo của tiểu nhị Ất, nhìn đại sảnh một mảnh lộn xộn, bàn ghế sụp đổ, bát đĩa vỡ vụn, thức ăn vươn đầy trên đất, không cần tiểu nhị Ất nói hắn cũng biết đang xảy ra chuyện gì.
“Ta là chưởng quầy của Phong Nguyệt Lâu, không biết nhị vị đến đây là để dùng bữa vẫn là phá quán?” Chu Phúc nhíu mày nhìn Viên Minh Châu, hắn không có nhìn đến một bên má sưng đỏ của Viên Minh Châu, nữ nhân tranh cãi rồi ra tay đánh nhau, vết thương trên mặt đối phương đã quá rõ ràng nên hắn cũng chẳng muốn hỏi nhiều, mà chỉ quan tâm đến Lạc Dư bên cạnh, dù sao Viên Minh Châu nổi tiếng như vậy, có ai mà không biết nàng?
Gương mặt của Lạc Dư quá lạ lẫm, kể từ khi hắn tiếp nhận Phong Nguyệt Lâu cũng chưa từng thấy qua bộ dạng của nàng, hắn có thể khẳng định nàng không phải là người ở nơi này, đã không phải người ở kinh thành rất có thể là từ tòa thành lận cận mà đến, dù sao nhìn một thân y phục lụa là kia cũng không giống như một thôn nữ ở dưới quê mới lên, nhưng cũng không loại trừ khả năng là người từ bên ngoài đến.
Hai người một kẻ quen, một người lạ, cũng không biết vì sao lại đến đây đánh nhau?
Đáy lòng Chu Phúc mặc dù khó hiểu nhưng nhiều hơn là buồn bực, Thương Hàn Phong trở về, vì một hồi âm mưu của Thành Thiên đế mà không thể đường đường chính chính xuất hiện trước mặt mọi người, thậm chí Trữ Quốc công hắn cũng không dám liên lạc, sợ bị Minh vương biết được sẽ liên lụy Trữ gia, bất đắc dĩ phải đến đây trốn trốn tránh tránh. Chu Phúc vì vậy mới giao mọi chuyện ở Phong Nguyệt Lâu lại cho thủ hạ trung thành là tiểu nhị Giáp, dù sao hắn thấy Phong Nguyệt Lâu đang buôn bán bình thường, lại có cái danh của “lão bản thần bí” ở phía sau nên bình thường chẳng có ai dám đến đây gây sự, ai biết được rời khỏi chưa bao lâu lại có chuyện xảy ra!
Tiểu nhị Giáp cũng vì không muốn đắc tội với người của Viên gia nên mới vội vàng chạy đi gọi Chu Phúc đến giải quyết vấn đề, chỉ là hắn rời đi không quá bao lâu, khi quay lại đại sảnh đã bị người ta đập cho tan tành, đáy lòng tiểu nhị Giáp không ngừng khóc thét, sắc mặt cũng không chỉ là khó coi, biết sớm như vậy ngay từ đầu đã không để Viên Minh Châu đi vào, thà đắc tội một lần còn hơn, đúng là ôn thần thích gây sự mà!
Lạc Dư cùng Viên Minh Châu hai mắt nhìn nhau, chưa cho Lạc Dư cơ hội mở miệng Viên Minh Châu đã lên tiếng trước: “Ta đến dùng bữa.” Một bộ dạng vội vàng thanh minh như thể bản thân mình vô tội kia khiến Lạc Dư cảm thấy buồn cười, nhưng nàng cái gì cũng đều chưa nói, bởi vì Lạc Dư đến đây xác thực không phải dùng bữa, bất quá cũng không phải là đến quậy phá, mục đích của nàng là gọi Thanh Nhi trở về, chính là không quen nhìn người của mình bị người khác bắt nạt nên mới phải ra mặt mà thôi.
Chu Phúc gật đầu, tỏ vẻ hiểu ý, Viên Minh Châu đến đây dùng bữa hay gây sự, hắn là người rõ ràng nhất, cũng biết tất cả mọi chuyện xảy ra không chỉ dựa vào một người, hắn hỏi như vậy bất quá cũng chỉ là hình thức bên ngoài, mục đích của hắn là muốn biết nữ tử Lạc Dư này là ai.
“Vị cô nương này, nhìn cô nương rất lạ mặt, cô nương không phải người ở đây?” Ngữ khí của Chu Phúc mang theo thăm dò, Thương Hàn Phong trở về, người ngoài sáng không biết nhưng người trong tối lại rõ hơn ai hết, Mai phi cùng Thương Tiêu Minh dạo gần đây án binh bất động, cũng không biết đang âm mưu chuyện gì, tiểu viện phía sau Phong Nguyệt Lâu ngày ngày đều có thích khách ghé thăm, đối với một người lạ mặt như Lạc Dư, Chu Phúc không thể không đề phòng được.
“Ta đúng không phải người ở đây.” Lạc Dư là người thu thập tình báo cho Lạc Y Cung, tự nhiên cũng biết lão bản phía sau Phong Nguyệt Lâu có thân phận không tầm thường, mặc dù nàng không thể điều tra ra đối phương là ai nhưng Lạc Dư biết người này một tay có thể thâu tóm triều đình, một tay vươn ra giang hồ, cho nên đối với Chu Phúc cũng là có chút kiêng kỵ, vì vậy rất thẳng thắn nói ra mục đích của mình.
Nàng không phải người Thành Thiên, điều này khiến đối phương ôm phòng bị với nàng, Lạc Dư cảm thấy không sao cả, dù sao nàng cũng không tin tưởng vào đối phương, bất quá nàng cũng không vì vậy mà muốn rước phiền toái vào thân, có một bằng hữu còn hơn là một kẻ thù, nàng không muốn vì thái độ kiêu ngạo của nàng mà khiến Lạc Y Cung gặp rắc rối, nàng đến đây là vì Bạch Tử Linh, những chuyện khác nàng không quan tâm, cũng chẳng muốn quan tâm.
Thấy Lạc Dư thẳng thắn như vậy, sắc mặt Chu Phúc tốt hơn vài phần: “Như vậy cô nương là người...” Còn chưa đợi Chu Phúc nói hết câu, Viên Minh Châu đã mất kiên nhẫn mở miệng: “Không biết dã nha đầu từ đâu đến, thảo nào lại dám ở trước mặt ta ăn nói lớn lối như vậy, đúng là không biết trời cao đất dày!” Dứt lời còn cho Lạc Dư ánh mắt khinh thường, mà Lạc Dư đón nhận ánh mắt đó của Viên Minh Châu chỉ tựa tiếu phi tiếu, không có đáp lại, bộ dạng này của nàng ngược lại giống như Viên Minh Châu mới là người bị khinh thường mà không phải nàng.
Bất kì ai bị cắt ngang lời nói sợ là tâm tình đều không quá tốt, Chu Phúc cũng vậy, chính là hắn không có ý định dính vào tranh đấu giữa các nữ nhân này nên đối với lời của Viên Minh Châu làm như không thấy, chỉ có thể buông tha cho Lạc Dư lần này, quay trở lại vấn đề chính.
“Chỉ vì tranh giành một gian phòng mà nhị vị lại đập phá đại sảnh khiến khách khứa xung quanh đều sợ hãi mà chạy?” Doanh thu một ngày của Phong Nguyệt Lâu bằng doanh thu một tháng của tòa tửu lâu bình thường, hôm nay Lạc Dư cùng Viên Minh Châu ở nơi này động thủ, không chỉ làm hư bàn ghế còn dọa sợ không ít khách nhân khiến việc làm ăn buôn bán ở Phong Nguyệt Lâu bị ảnh hưởng, doanh số tháng này thua kém tháng trước, thua lỗ nặng là chuyện mà Chu Phúc đang nghĩ đến.
“Nàng là người ra tay trước!” Lạc Dư cảm thấy nàng hoàn toàn không sai, dù sao Viên Minh Châu là người động thủ trước, nàng chỉ là tự vệ chính đáng.
“Một mình ta có thể gây ra ồn ào lớn như vậy sao? Là ngươi ra tay đánh người mới khiến đại sảnh trở nên như vậy!” Viên Minh Châu cũng biết Chu Phúc là chưởng quầy của Phong Nguyệt Lâu, quyền lực của hắn chỉ đứng sau lão bản, ngày thường tất cả mọi chuyện ở Phong Nguyệt Lâu đều do hắn giải quyết, dù sao có thể đưa Phong Nguyệt Lâu phát triển ra Tứ quốc tự nhiên không phải người bình thường, danh vọng của hắn ở kinh thành cũng không thấp, những người có thân phận địa vị gặp mặt hắn đều khiêm nhường ba phần, ngay cả phụ thân Viên Khải của nàng cũng dặn dò đừng trêu chọc người của Phong Nguyệt Lâu, vì vậy Viên Minh Châu mới cho đối phương thái độ khách khí thế này.
“Nếu không phải người của ngươi ra tay trước, ta sẽ động thủ đánh bọn họ sao?” Lạc Dư hợp tình hợp lí mở miệng.
“Nếu ngươi không đánh ta, ta sẽ gọi ngươi đến bắt ngươi sao?!”
“Vị tiểu thư này, ngươi cũng đổi trắng thay đen giỏi thật đó! Là ngươi ra tay đánh ta, bản thân ta chỉ phòng vệ chính đáng, trách ta sao?” Lạc Dư hừ lạnh, cùng Viên Minh Châu nhấc lên tranh cãi nàng sớm đã quên mất lời dặn dò của Bạch Tử Linh.
“Ngươi tốt xấu gì...”
Hai người ta một câu, ngươi một câu, cãi đi cãi lại vẫn chỉ có một vấn đề, người ngoài nhìn thấy một màn này chỉ cảm thấy phiền phức không thôi, chẳng ai muốn đi lên khuyên can.
Có câu “Tiểu nhân cùng nữ nhân là khó đối phó nhất” hai nữ nhân đang cãi nhau, mặc kệ là ai đi lên khuyên can chỉ sợ kết quả đổi lại là bản thân bị thiệt!
“Nhị vị!” Chu Phúc lên tiếng cắt đứt cuộc tranh cãi giữa hai người: “Nếu muốn đánh nhau hay cãi nhau, các vị có thể ra ngoài, ân oán giữa hai vị Phong Nguyệt Lâu chúng ta không liên quan.”
“Sao gọi là Phong Nguyệt Lâu các người không liên quan? Nếu không phải nàng ta muốn giành phòng của ta ta sẽ gây sự với nàng ta hay sao chứ? Bổn tiểu thư đây có rảnh rỗi đến mức đó!” Nghe Chu Phúc phủ nhận trách nhiệm lên người mình, Viên Minh Châu không khỏi buồn bực, nếu ngay từ đầu tiểu nhị Giáp chịu để Thanh Nhi nhường nhã gian kia lại cho nàng thì nàng đã không mất mặt như vậy rồi!
“Uốn lưỡi bảy lần trước khi nói, đừng có mỗi lần mở miệng ra là đổi trắng thay đen như vậy!” Lạc Dư từ nhỏ đã vào Nam ra Bắc, loại người nào nàng cũng đã thấy qua, bất quá kẻ mặt dày vô sỉ lại đổi không nói lí lẽ như Viên Minh Châu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Thành Thiên không hổ là quốc gia bốn năm trước thắng trong Tứ Quốc Đại Tái, nhận được danh hiệu “Đệ nhất” trong bốn năm, nhân tài đúng là lớp lớp, từ Đệ nhất mỹ nam, Đệ nhất mỹ nhân đến Đệ nhất quân sư, Đệ nhất tài tử, Đệ nhất tài nữ,... hiện tại lại có thêm một Đệ nhất “vô sỉ” cùng Đệ nhất “không nói lí lẽ” là Viên Minh Châu!
“Ngươi nói cái gì?!” Viên Minh Châu bị chọc giận, chỉ hận không thể xông lên dạy dỗ Lạc Dư, may mắn là Tô Ánh Dung bên cạnh nhanh tay lẹ mắt kéo nàng ta lại, nếu không sợ là có chuyện lớn xảy ra rồi.
Điều mà Tô Ánh Dung sợ không phải là Viên Minh Châu đi lên đánh Lạc Dư không ra hình dạng mà là sợ Lạc Dư cho Viên Minh Châu thêm một bàn tay, lúc nãy nhìn thấy một đám hán tử bao vây Lạc Dư nhưng lại không chạm vào được một góc áo của đối phương, điều này cho thấy đối phương thật sự có năng lực hơn người, ai có thể ngờ được nữ tử nhỏ nhắn kia lại có sức lực lớn như vậy, ngay cả hán tử cao to cũng bị nàng đá bay, huống hồ là một tiểu thư tay trói gà không chặt như Viên Minh Châu?
Tô Ánh Dung thật sự lo lắng có án mạng xảy ra, cho nên trước tiên vẫn ngăn cản Viên Minh Châu lại đã, lỡ đâu đối phương điên lên làm ra chuyện gì gây nguy hiểm đến tính mạng của Viên Minh Châu, mặc dù sau đó Lạc Dư cũng sẽ phải chịu trách nhiệm cho tội lỗi của mình nhưng Viên gia cũng sẽ không tha thứ cho Tô Ánh Dung- người đi theo bên cạnh Viên Minh Châu nhưng lại để mặc Viên Minh Châu gặp nguy hiểm, cho nên Viên Minh Châu tuyệt đối không thể bị thương lần nữa.
Thanh Nhi bên cạnh cũng vội kéo tay Lạc Dư, Lạc Dư người này tốt nhất không nên đụng vào, một lời không hợp chính là hạ độc, chính là ngoại trừ nàng ra không ai ý thức được sự nguy hiểm của Lạc Dư, điều này khiến Thanh Nhi khổ tâm vô cùng.
“Lạc Dư, muội đừng cùng nàng tranh cãi...”
“Là nàng gây sự trước!” Lạc Dư nhíu mày, đối với thái độ nhường nhịn của Thanh Nhi tỏ vẻ không quá hài lòng, chính là bởi vì Thanh Nhi quá yếu đuối nên mới bị đám người của Viên Minh Hân khi dễ, ngay cả bản thân cũng không thể bảo vệ, huống hồ là Bạch Tử Linh!
“Là là, là lỗi của nàng!” Thanh Nhi không muốn chọc giận Lạc Dư nên cũng vội vàng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, điều này khiến sắc mặt Lạc Dư hòa hoãn đi không ít nhưng cũng đã chọc giận Viên Minh Châu, hai nữ nhân này là ai mà dám ở đây phán xét nàng, nếu không phải bị Tô Ánh Dung giữ lại Viên Minh Châu sớm đã đi lên nói lí lẽ.
“Nhưng mà chúng ta đừng cãi nhau nữa được không?”
Thấy Thanh Nhi mềm giọng như đang cầu xin, Lạc Dư mím môi: “Nàng ta không cùng ta tranh cãi, ta sẽ cùng nàng tranh cãi sao?”
Thanh Nhi nghe vậy có chút bất đắc dĩ, đột nhiên cảm thấy tính tình Lạc Dư có chút trẻ con, nàng làm người kiêu ngạo, tự nhiên sẽ không nhận lỗi sai về mình, mà Viên Minh Châu thân phận tôn quý, là thiên chi kiêu nữ được người người ngưỡng mộ, trước giờ chưa phải cúi đầu trước một ai, hai người đều là cố chấp, muốn kết thúc chuyện này thật sự không dễ.
Thanh Nhi thở dài, sớm biết mọi chuyện trở nên rắc rối như vậy thì ngay từ đầu nàng đã nhường phòng lại cho Viên Minh Châu rồi, đâu cần phải phiền phức nối tiếp phiền phức như hiện tại?!
Chu Phúc lúc này rốt cuộc cũng nhìn thấy Thanh Nhi, mặc dù hiện tại nàng đang đeo khăn che mặt nhưng hắn vẫn có thể nhận ra nàng, đôi mắt Thanh Nhi không giống với những người khác, to tròn linh động, mang theo sự khiếp đảm khiến nàng trông có vẻ tự ti, chỉ có những người ở tầng dưới chót của xã hội mới có ánh mắt như vậy, một người như vậy lại là nha hoàn của Bạch Tử Linh, điều này khiến Chu Phúc không khỏi nhìn nhiều một chút.
Trước khi biết Bạch Tử Linh cùng Thương Hàn Phong có quan hệ hợp tác, Chu Phúc đã chú ý đến Bạch Tử Linh cùng nha hoàn Thanh Nhi của nàng, dù sao hai người các nàng cũng là khách quen ở đây, không đúng... phải là khách quen của Lãnh Vô Quân, bởi vì lần nào đến bọn họ nếu không phải đi tìm Lãnh Vô Quân thì chính là đi cùng Lãnh Vô Quân, hai người bộ dạng thân thiết như đã quen biết từ lâu, khó trách người bên ngoài đồn đãi Bạch Tử Linh lại là ý trung nhân của Lãnh Vô Quân.
Là người bất kì ai cũng tránh không khỏi sự tò mò, cho nên việc Bạch Tử Linh đeo khăn che mặt xuất hiện ở Phong Nguyệt Lâu đã dấy lên một hồi dư luận, đặc biệt hơn là nàng lại đi cùng một nam tử không gần nữ sắc như Lãnh Vô Quân càng khiến nhiều người tò mò suy đoán thân phận của nàng. Đối với một kẻ lai lịch bất minh lại gây sự chú ý như Bạch Tử Linh đột nhiên xuất hiện ở Phong Nguyệt Lâu, Chu Phúc tự nhiên là có đi tìm hiểu nhưng nữ tử này giống như từ trên trời rơi xuống, không có người nào quen biết nàng, khiến hắn còn nghĩ rằng nàng là người của tam quốc còn lại phái đến nên ngày thường đều đặc biệt quan sát nàng. Thanh Nhi luôn không mang khăn che mặt khiến người dễ dàng nhận dạng, nhưng bởi vì đứng ở bên cạnh một người có khí chất như Bạch Tử Linh mà nàng lại bị lu mờ, người khác không chú ý đến nhưng Chu Phúc là thương nhân, quan sát tỉ mỉ vốn đã là thói quen của hắn, cho dù lúc này Thanh Nhi có mang khăn che mặt che đi du mạo thì hắn vẫn có thể nhận ra nàng.
“Thanh Nhi cô nương?” Hôm nay Thanh Nhi không đi cùng Bạch Tử Linh đến mà lại đi cùng một nữ nhân lạ mặt, hơn nữa đối phương còn gọi nàng là tỷ tỷ, đúng là khiến hắn cảm thấy kinh ngạc. Mấy ngày trước, Chu Phúc đã gửi tin cho đồng bọn của mình ở khắp đại lục, Mục Nguyệt đang ở thành trì bên cạnh, sau khi nhận được thư của hắn cũng nhanh chóng đáp lại, nói là trước đó Thương Hàn Phong bảo nàng điều tra một nữ nhân, nữ nhân đó không ai khác chính là Bạch Tử Linh, cho nên nàng không có vẻ gì là kinh ngạc khi thấy Bạch Tử Linh có qua lại với Thương Hàn Phong, điều khiến nàng kinh ngạc chính là Thương Hàn Phong lại coi trọng một nữ nhân như vậy, cũng không quên gửi thông tin đời tổ tông của Bạch Tử Linh cho Chu Phúc, tất nhiên những thông tin nàng thu thập trên giấy chỉ là thông tin mà người bên ngoài đều biết, còn về thân phận thật sự của Bạch Tử Linh cũng như Nhị phu nhân Lạc Tuyết thì nàng khó mà ngay lập tức điều tra ra được.
Bạch Tử Linh có một nha hoàn thiếp thân gọi Thanh Nhi, Thanh Nhi là nữ nhi của Lạc Mai - nha hoàn năm xưa chăm sóc mẫu tử Bạch Tử Linh, sau khi Lạc Tuyết mất không lâu thì Lạc Mai cũng qua đời, để lại hai nữ hài sống nương tựa lẫn nhau, có thể nói Thanh Nhi là đứa trẻ mồ côi, không cha không mẹ, lúc này lấy đâu ra một tỷ tỷ?!
“A, Chu chưởng quầy, ngươi tốt.” Thấy Chu Phúc nhận ra nàng, Thanh Nhi không khỏi kinh ngạc, nghĩ đến bản thân vốn là khách quen của nơi này, ngày thường gặp qua Chu Phúc không ít lần cho nên cảm thấy chuyện đối phương nhận ra nàng cũng không có gì lạ, bèn lễ phép chào hỏi.
“Hôm nay cô nương đến một mình?”
Thanh Nhi sửng sốt trong giây lát, sau đó bình tĩnh lắc đầu, ngày thường nàng thường xuyên cùng Bạch Tử Linh đến đây, Chu Phúc nhận ra nàng tự nhiên cũng biết chuyện hai người bọn họ như hình với bóng, hôm nay không thấy Bạch Tử Linh đi cùng, hắn tò mò hỏi chuyện cũng là điều bình thường.
“Tiểu thư bảo ta đến đây trước, lát nữa người sẽ đến.”
“Hóa ra là vậy.”
Lạc Dư đứng một bên nhìn hai người nói chuyện, bộ dạng thân thuộc giống như đã quen biết lâu ngày thì không khỏi nheo mắt, Bạch Tử Linh thường cùng Thanh Nhi đến đây tìm Lãnh Vô Quân uống trà trò chuyện, nàng biết, cũng giống như biết chuyện Bạch Tử Linh cùng Thương Hàn Phong hợp tác, chuyện này Lạc Hàm có nói qua với nàng, nhưng nàng cũng không biết chủ nhân ở phía sau Phong Nguyệt Lâu là Thương Hàn Phong, nên chẳng liên hệ gì đến trên người Chu Phúc.
“Vị cô nương này... cùng Thanh Nhi cô nương nhận thức?” Nhìn điệu bộ đó của hai người, hẳn là nhận thức nhau.
“Nàng là...” Còn chưa đợi Thanh Nhi lên tiếng, Lạc Dư đi trước ngắt lời: “Ta là muội muội của Thanh Nhi.”
Chu Phúc liếc mắt nhìn Lạc Hàm rồi lại nhìn Thanh Nhi, hoàn toàn không thấy ở trên người hai người các nàng có điểm nào tương đồng, nhìn thế nào cũng không giống như là tỷ muội, trong này nhất định là có trá!
“Đúng vậy, Lạc Dư là muội muội của ta.”
Lạc Dư?
Chu Phúc nhanh chóng tìm kiếm cái tên này trong đầu, hoàng thất ba nước còn lại, thậm chí là hoàng thân quốc thích cũng không có người nào họ Lạc, cũng không có người nào tên có chữ Lạc, xem ra đối phương cũng không phải người hoàng thất, bất quá chỉ dựa vào cái tên mà lại khẳng định đối phương không phải người của hoàng thất thì có vẻ không khả thi lắm, dù sao nếu đối phương đã có chuẩn bị từ trước khi đến đây thì chắc cũng đã thay tên đổi họ rồi. Chu Phúc tuổi đời không thấp, có kinh nghiệm nhìn người mấy chục năm, nhìn ngang nhìn dọc cũng không thấy vị cô nương này có điểm nào giống người của hoàng thất, tuy nói dung mạo xinh đẹp, ăn mặc sang trọng nhưng lại không có khí chất vương giả, ngược lại bộ dạng khoang thoai, không chút bận tâm với quyền quý kia của nàng, hắn đã từng trông thấy ở một người, mà người đó lại là người xuất thân trong giang hồ.
Khí chất của một người cũng từ hoàn cảnh mà sinh, giống như những người xuất thân từ danh môn thế gia, trên người vẫn sẽ mang theo một chút cao sang quý phái, hoặc là một chút kiêu ngạo của gia tộc, mà những người xuất thân thấp hèn, cho dù có mặc y phục lụa là, sống trong cung vàng điện ngọc cũng không thể giấu đi sự tự ti cùng bộ dạng chật vật của mình, ở Lạc Dư là một loại hoàn toàn khác hẳn hai loại trên.
Lạc Dư trông giống một người có xuất thân trong giang hồ, điều này nói lên cái gì? Nói lên việc Lạc Dư rất có thể là người hành tẩu trong giang hồ!
Đối với suy đoán của bản thân, Chu Phúc tự tin hơn tám phần, đồng thời trước giờ hắn nhìn người đều không sai, cho nên vị cô nương gọi Lạc Dư này thật sự xuất thân từ giang hồ?
Lạc Dư cùng Thanh Nhi xưng tỷ gọi muội, mà Thanh Nhi lại là nha hoàn của Bạch Tử Linh...
Bạch Tử Linh thì có quan hệ gì với người trong giang hồ?
Đổi lại là bình thường, Chu Phúc chẳng rảnh rỗi đi quan tâm chuyện của người khác, nhưng nếu người đó là Bạch Tử Linh hắn không thể vờ như không biết, dù sao quan hệ giữa Bạch Tử Linh cùng Thương Hàn Phong lúc này là đôi bên cùng có lợi, hai người bọn họ đang ngồi trên một chiếc thuyền, nếu Bạch Tử Linh có ý đồ gì khiến thuyền lật thì Thương Hàn Phong cũng sẽ bị liên lụy, thân là thuộc hạ trung thành và tận tâm, Chu Phúc tất nhiên sẽ không yên lặng đứng nhìn mọi chuyện không hay xảy ra với hắn.
“Lạc Dư cô nương hôm nay đến đây chắc hẳn không phải để gây sự?” Đáy lòng có nhiều câu hỏi không có đáp án nhưng Chu Phúc cũng không có mở miệng hỏi, hắn người này đặc biệt có kiên nhẫn, chưa tìm được lời giải đáp hắn có thể đi tìm hiểu nhưng không phải bằng cách hỏi chuyện Thanh Nhi ở trước mặt mọi người, dù sao chuyện của Thương Hàn Phong và Bạch Tử Linh càng ít người biết càng tốt.
“Ta không đến dùng bữa, cũng không đến quậy phá.” Lạc Dư nhíu mày, lạnh nhạt bổ sung: “Ta đến để tìm tỷ tỷ của ta.”
“Đúng vậy, lúc nãy ta cùng nàng tách ra, hẹn gặp nhau ở nơi này, ta đến trước nên nàng đến đây là để tìm ta.” Thanh Nhi vội vàng thay Lạc Dư giải thích, bởi vì Bạch Tử Linh chỉ nói với nàng và Lạc Dư là hẹn ở Phong Nguyệt Lâu, chứ không hề nói là đến đây dùng bữa, chỉ là theo thói quen nàng mới đặt một nhã gian ở đây, đây là sự ngộ nhận của nàng, Lạc Dư không sai, nàng cũng không nghĩ chỉ vì chuyện này mà lại phát sinh phiền phức không đáng có.
“Ta còn tưởng ngươi cao quý bao nhiêu, hóa ra chỉ là một nha hoàn thân phận thấp hèn, còn dám ở trước mặt ta hô to gọi nhỏ?” Viên Minh Châu cũng không ngốc, nghe cuộc đối thoại giữa Chu Phúc cùng Thanh Nhi nàng cũng biết hai người này nhận thức nhau, đối với Viên Minh Châu mà nói điều này khiến nàng rơi vào thế bất lợi, dù sao Phong Nguyệt Lâu cũng là một thế lực khiến người trong triều đình liệt vào danh sách cần phải kiêng kỵ, không có việc gì thì không nên cùng đối phương trở thành kẻ địch, nhưng đồng thời nàng cũng ôm may mắn, bởi vì nàng rốt cuộc đã biết thân phận của Lạc Dư, Thanh Nhi là nha hoàn, Lạc Dư lại là muội muội của Thanh Nhi, nói thẳng ra cũng là nha hoàn mà thôi.
Đối với Chu Phúc, Viên Minh Châu còn nể mặt Phong Nguyệt Lâu mà không cùng hắn tính toán nhưng với Lạc Dư cùng Thanh Nhi, bất quá cũng chỉ là nha hoàn có thân phận thấp hèn mà dám ở trước mặt nàng hô to gọi nhỏ, thậm chí còn dám động thủ với nàng, mặc kệ là Thanh Nhi vẫn là Lạc Dư đều khiến nàng mất mặt trước bao nhiêu người, đã đắc tội với Viên Minh Châu nàng thì tuyệt đối sẽ không thể sống an ổn, nếu không chính là có lỗi với những người đã đắc tội với nàng trước kia.
Một tiện tì mà thôi, giải quyết là được, đối với quyết định này Viên Minh Châu thập phần bình tĩnh, giống như đã làm đi làm lại nhiều lần, một chút thương sót cũng không có.
“Là nô tì thì nên biết thân biết phận, chủ tử không ở liền lên mặt làm càn, để hôm nay ta thay chủ tử của ngươi dạy dỗ ngươi!” Viên Minh Châu dùng tốc độ ánh sáng tát thẳng vào mặt người bên cạnh, bất quá người nàng ra tay là Thanh Nhi mà không phải là Lạc Dư.
Vì sao không phải là Lạc Dư? Bởi vì Viên Minh Châu biết đối phương có thân thủ tốt, lại phản ứng nhanh, tay nàng còn chưa kịp chạm vào mặt Lạc Dư thì nàng ta đã ra tay lại với nàng, Viên Minh Châu nào dám lựa người như vậy mà động thủ? Lạc Dư cường đại bao nhiêu thì Thanh Nhi lại yếu đuối bấy nhiêu, nàng ta biết rõ thân phận của nàng liền lộ vẻ kiêng kỵ, không dám cùng nàng nhấc lên tranh cãi, khi đánh nhau cũng để người khác bảo hộ, bộ dạng khiếp đảm lại nhu nhược, cho dù nàng có ra tay thì đối phương cũng không dám đáp trả.
Tất cả mọi người đều có xu hướng ra tay với kẻ yếu thay vì kẻ mạnh, bởi vì đối với cường giả, mọi người đều sẽ sinh ra lòng kính sợ nên chẳng dám ra tay động thủ, trong khi đối với kẻ yếu thì lại dễ bắt nạt.
“Chát!” Thanh âm vang dội, khăn che mặt trên cũng rơi xuống, bởi vì có khăn che mặt nên lực đạo của Viên Minh Châu tác động lên mặt Thanh Nhi cũng không quad lớn, bất quá nàng vẫn cảm thấy nóng rát đau đớn.
Thanh Nhi ngơ ngác nhìn Viên Minh Châu, không thể tin được đối phương lại đột nhiên ra tay đánh nàng khiến cho nàng có chút choáng váng, còn chưa kịp mở miệng thì một thanh âm lại vang lên, lúc này một bên má còn lại của Viên Minh Châu cũng sưng đỏ, khóe miệng cũng chẳng ra tia máu, hiển nhiên người ra tay đánh Viên Minh Châu dùng lực đạo không nhỏ, thậm chí còn muốn hơn lực đạo mà Viên Mịn Châu dùng với Thanh Nhi.
“Người của ta, ngươi cũng dám đánh?!” Lạc Dư lạnh giọng hẳn đi, lúc nãy còn duy trì nụ cười trên gương mặt, lúc này gương mặt đã phủ một lớp sương mỏng, cả người tản đầy hàn khí giống như thật sự bị chọc giận.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Viên Minh Châu vừa tát Thanh Nhi một cái rồi lại bị Lạc Dư vung tay tát khiến mọi người không kịp phản ứng, Chu Phúc kinh ngạc, Thương Trường Hạo sửng sốt, Tô Ánh Dung choáng váng, tất cả mọi người đều trừng mắt, bất quá đáy lòng lại vô cùng bình tĩnh, giống như mọi chuyện nên là như vậy, có lẽ là do lúc nãy Viên Minh Châu bị Lạc Dư đánh một cái, người khác không quen nhìn bộ dạng đắc ý của Viên Minh Châu cho nên đặc biệt nhớ rõ cảnh này, đồng thời cũng cảm thấy thỏa mãn vì có người thay trời hành đạo.