Sau một vài cuộc gọi nhỡ là vài cái tin nhắn thoại đem theo giọng nói vô cùng áp lực:
Thẩm Hiếu: Đâu rồi?
Thẩm Hiếu: [Voice] ”
(Chú thích: tin nhắn thoại dài giây)
Thẩm Hiếu: Là tự cô muốn hẹn hò với tôi. Đây ây là thành ý của cô?
Thẩm Hiếu: Video không nghe, điện thoại cũng không gọi lại?
Thẩm Hiếu: [Voice] "
Thẩm Hiếu: [Voice] "
Thấy vậy, tôi liền ném điện thoại vào túi, giả bộ như chưa từng mở nó ra.
Tàn tiệc, ngoại trừ mấy người bạn cũ ở lại đánh bài, những người khác đã về hết, tôi và Khúc Nhược Khương đang định rời đi thì thấy Tống Thước ôm mặt chạy qua như một cơn gió.
Cô ấy… hình như đang khóc?
Hình như Chu gia lại xảy ra chuyện gì đó, nhưng thân là một người ngoài, tôi không cần thiết phải biết.
Thấy tôi ngơ ngác, Khúc Nhược Khương chỉ tay về phía trước:
"Nhìn một chút xem ai kìa, đối tượng của cậu đến bắt người rồi."
"Cậu lừa gì vậy."
Tôi nhìn theo hướng tay cô ấy… Vậy mà thực sự là Thẩm Hiếu!
Người đó mặc một bộ vest xám chì hoạ tiết tinh xảo, vẻ mặt lạnh lùng. Anh ta bước về phía chúng tôi, càng lúc càng gần trong sự choáng váng của tôi…
Sau đó... anh ta đi thẳng qua và bước đến chỗ Tống Thước, người đang ngồi xổm trong góc, kéo cô ấy lên.
"Hôm nay không phải ngày lại mặt sao? Chuyện gì đã xảy ra?"
Lớp trang điểm tinh tế trên mặt không còn nữa, lúc này cô ấy mới chậm chạp ngẩng lên, tựa như chim nhỏ đang run rẩy: "Anh Hiếu, sao anh lại ở đây?"
"Anh không tới sao có thể biết em bị người khác bắt nạt như vậy?" — Giọng của Thẩm Hiếu không nhỏ, nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người.
Một lúc sau, Chu Thiến gạt đám người sang một bên, đi tới tức giận nói: "Thẩm Hiếu, anh cẩn thận lời nói!"
"Anh Hiếu, anh đừng nói nữa..."
Tống Thước với khuôn mặt tái nhợt, thân hình gầy gò đang bị kẹp giữa hai người đàn ông đẹp trai, cao m trở lên, hai phong cách khác nhau — mấy lần cô ấy muốn nói nhưng lại ngập ngừng, trong không khí như phảng phất đầy bong bóng màu hồng.
Cái này có phải là "Tu la tràng" trong truyền thuyết không a!?