"Lâm Khả."
Hả?
Lâm Khả vừa định lên nhà, nghe được tiếng gọi của Doãn Hàng, dưới chân hơi dừng lại, cô nghiêng đầu, ngây ngốc nhìn cậu chằm chằm: "Sao vậy?"
Doãn Hàng đem di động cất vào túi, nhàn nhạt nhìn cô: "Ba mẹ cậu đi du lịch, Quốc Khánh này cậu ở nhà tớ."
A?
Lâm Khả ngây ngốc đứng tại chỗ, hai mắt chớp chớp, hiển nhiên chưa hiểu những lời Doãn Hàng vừa nói.
Ting ting ——
Lúc này, Wechat của Lâm Khả kêu lên, túi áo cô rung rung.
Hử?
Doãn Hàng bĩu môi: "Xem Wechat."
Lâm Khả chẹp miệng, ngoan ngoãn nghe theo, lấy điện thoại trong túi áo ra, mở Wechat ra, trong mắt tràn đầy sự nghi hoặc.
——A? Là mẹ?
Trên giao diện Wechat hiện lên một dấu chấm đỏ có ghi số ...
Cô dùng ngón trỏ click mở, một đoạn tin nhắn ngắn hiện lên trước mắt cô ——
"Khả Khả,
Mẹ với ba con cùng ba mẹ Hàng Hàng dự định đi du lịch ngày Quốc Khánh.
Du lịch ở Singapore, bởi vì thời gian quá gấp, không kịp nói với con một câu, chỉ kịp gửi Wechat cho con.
Con gái yêu của mẹ, bảy ngày tới bố mẹ đi vắng
Con qua nhà Hàng Hàng ở tạm, nhất định phải ngoan ngoãn, đừng gây phiền toái gì nha, có gì nhờ Hàng Hàng giúp con ôn tập một chút. Chỉ số thông minh của con chúng ta hiểu mà.
Còn nữa, không phải nhớ ba mẹ quá đâu, chúng ta sẽ sớm trở về.
Sẽ mua quà cho con! ^.^"
Lâm Khả:...
Bàn tay nắm chặt di động không ngừng run lên. Đọc lại những dòng Wechat mẹ cô nhắn, gương mặt cô đỏ ửng lên, quẫn bách đứng tại chỗ. Ngay cả trong bóng tối cũng có thể thấy rõ hai gò má trắng nõn đang ngày một phiếm hồng.
Cái gì mà kêu chỉ số thông minh của con chúng ta hiểu, rõ ràng nói cô ngốc sao, đi du lịch rồi mới nói cho cô biết, thật sự không phải ba mẹ ruột mà!
Lâm Khả không ngừng chửi thầm, cô đóng cửa sổ Wechat, đem điện thoại nhét lại vào trong túi, sau đó ngẩng đầu nhìn Doãn Hàng, cậu vẫn đứng tại chỗ không hề nhúc nhích, ngũ quan đẹp đẽ không chút biểu tình, chỉ có đôi mắt vẫn luôn nhìn cô chằm chằm.
Lâm Khả chu chu miệng, chậm rãi di chuyển bước chân, thẳng đến khi cách cậu không xa, cô mới dừng lại: "Làm thế nào bây giờ?". Lâm Khả ngẩng đầu nhìn Doãn Hàng, trong ánh mắt ẩn chứa nỗi buồn.
Doãn Hàng: "Có thể làm sao được, về nhà với tớ."
A?
Lâm Khả chớp chớp mắt, trong đầu lại đem hai chữ về nhà nhẩm lại một lần.
Về nhà ——
Gương mặt ửng đỏ vừa mới tan đi lại bắt đầu ửng lại, cô cúi đầu, trộm cười, trốn tránh nhìn Doãn Hàng, hai má lúm sâu ẩn hiện trên khuôn mặt nhỏ.
Nhất cử nhất động của Lâm Khả đều rơi vào trong mắt Doãn Hàng, cậu không phản ứng gì, nói: "Đi thôi."
Doãn Hàng vừa mới quay đầu, một cánh tay trắng nõn liền túm lấy vạt áo cậu: "Từ từ."
Doãn Hàng nghiêng đầu, nhìn Lâm Khả, hơi nhướng mày, chờ đợi cô.
Lâm Khả ngoan ngoãn nhìn Doãn Hàng: "Cậu đợi tớ về nhà lấy thêm đồ đã."
"Hả?"
"Bảy ngày tới tớ đều ở nhà cậu, tớ phải thay quần áo nữa." —— còn có quần áo ngủ ——
Doãn Hàng: "Không cần."
Lâm Khả: "Hả?"
Doãn Hàng liếc nhìn cánh tay đang nắm vạt áo mình, ngẩng đầu, nói từng câu từng chữ: "Ba mẹ cậu đã đem hết đồ dùng của cậu đóng gói lại, tất cả đều ở nhà rồi."
Lâm Khả:...
"A...A...Phải không?"
"Ừ."
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad và Wordpress của Uri Micasa.
——
Căn phòng quen thuộc, chỉ là thêm một chút đồ dùng; cái chăn quen thuộc, còn có mùi hương dịu nhẹ.
Lâm Khả quấn mình trong chăn xoay hai vòng, cô mừng thầm tựa như đứa trẻ ăn vụng kẹo, cười lớn, hai má lúm đồng tiền trên má thật sâu.
Oa.
Tự nhiên được ở cùng một chỗ với Doãn Hàng trong bảy ngày!
Chỉ cần nghĩ tới điều đó!
Chúng ta —— như vậy có tính là đang sống chung không?
Lâm Khả miên man suy nghĩ, gò má ửng đỏ nóng lên, tim đập thình thịch, vì bọc chăn kín nên trên trán lấm tấm mồ hôi, cô không hề hay biết, chính mình đang đắm chìm trong cảm xúc vui mừng.
Cái phòng dành cho khách này từ nhỏ cô đã thường xuyên ở đây, bởi vì khi đó mẹ cô hay tới tìm mẹ Doãn Hàng nói chuyện, nói chuyện tới muộn, nhưng mẹ cô vẫn không muốn về, dứt khoát đem cô ngủ ở đây.
Khi còn nhỏ, mẹ Doãn Hàng nói muốn cho cô và Doãn Hàng ngủ chung một phòng, đều là con cái trong nhà cả, ai ngờ Doãn Hàng kia nghìn lần đều không muốn.
Lâm Khả còn nhớ rõ, khi mẹ cậu nói muốn cô ở phòng của cậu, cậu đứng ở trước cửa phòng, tức giận trừng mắt nhìn cô, tựa như muốn ăn thịt cô vậy.
Lâm Khả không dám nhìn vào mắt Doãn Hàng, cô sợ hãi đứng phía sau mẹ mình, nhẹ nhàng nói: "Mẹ, con không muốn ngủ chung với cậu ấy."
.....
Chính vì thế, cô liền được sắp xếp ở một phòng khác.
Phòng này vốn dành cho khách, từ nhỏ đã trở thành phòng của cô.
Ban đêm.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, lan tỏa khắp căn phòng tối, Lâm Khả mím môi, hai tay nhỏ nắm lấy cái chăn đơn, hai mắt mở thật to nhìn ra ngoài cửa sổ, mắt cô cùng những vì tinh tú trên trời kia thật giống nhau, lấp lánh tỏa sáng.
Cô xốc chăn lên, nằm ở trên giường thở khẽ: "A, làm sao bây giờ, hạnh phúc đến nỗi, không thể ngủ được."
Cô nhìn bên trái một chút, rồi lại nhìn sang bên phải, Doraemon cùng gấu bông đang ngồi trên chiếc sofa nhỏ, tuy rằng có hơi cũ, nhưng thực sự rất sạch sẽ, nó cũng đang trợn tròn mắt, nhìn y hệt cô.
Lâm Khả chu miệng: "Các cậu cũng không ngủ được đúng không?"
Bé gấu bông:...
Doraemon:...
Lâm Khả lặng lẽ xỏ dép lê, đi đến trước sofa ôm hai con thú bông, lại dựa ở phía trước cửa sổ nhìn bầu trời đầy sao: "Hôm nay sao trời thực đẹp."
Cửa sổ phòng dành cho khách chếch chếch cửa sổ phòng ngủ của Doãn Hàng.
Hai má Lâm Khả nâng lên, nhìn chếch cửa sổ kia tối đen như mực, khẽ lầm bầm: "Không biết Doãn Hàng ngủ chưa?"
"A, thật muốn đi tìm cậu ấy để nói chuyện."
"Nhưng mà..."
[Lâm Khả, lúc tớ ngủ đừng có quấy rầy, không thì cậu tự gánh lấy hậu quả]
Nghĩ đến lời cảnh cáo của Doãn Hàng, toàn thân Lâm Khả không khỏi run lên, cô lắc lắc đầu: "Không, vẫn là không nên chọc cậu ấy."
Lâm Khả vỗ vỗ gò má mềm mại: "Lâm Khả! Ngủ! Đừng suy nghĩ lung tung nữa!"
Cô hơi ngửa cô, kéo dép lê đi về phía mép giường, vừa mới ngồi xuống, lại không nhịn được khẽ thở dài: "A, thật sự không ngủ được mà."
"A! Đi xem một chút cũng không chết người được!"
Trong lòng Lâm Khả tự cổ vũ bản thân ——
Bởi vì cô thật sự muốn nhìn thấy cậu ấy.
Lâm Khả hoài nghi không biết đấy có được gọi là thích không hay là mình có bệnh gì, rõ ràng ở cùng một chỗ, vừa mới tách nhau, vì cái gì mà không nhịn được muốn nhìn thấy cậu ấy một chút?
Là bởi vì cảm thấy không an toàn?
Là bởi vì không hiểu những gì cậu ấy muốn?
Bởi vì hai người chỉ là bạn học? Hàng xóm? Anh em?
Lâm Khả không biết, cô chỉ có thể xác định được rằng, cô, thật sự muốn đi gặp cậu.
Cuối cùng ——
Cô vẫn lặng lẽ meo meo đi đến trước cửa phòng Doãn Hàng.
Cô nuốt nước miếng, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, cẩn thận đi vào, trong phòng đen kịt, ngoại trừ ánh sáng hắt vào từ hành lang, trong phòng còn không thấy cả ánh trăng.
Lâm Khả khịt mũi.
Doãn Hàng vẫn giống như trước đây, khi ngủ không bao giờ kéo rèm lên.
Cô cắn nhẹ môi dưới, nhẹ nhàng bước vào phòng, sau đó chậm rãi khép cửa phòng lại. Một loạt động tác diễn ra, cô làm vô cùng cẩn thận, sợ phát ra tiếng động, sẽ làm cho Doãn Hàng tức giận.
Cửa phòng đóng lại, không phát ra chút âm thanh nào. Cùng lúc đó, khắp phòng trở lại một màu đen vốn sẵn.
Thật sự rất tối.
Lâm Khả sợ hãi nhắm mắt, lại chậm rãi mở ra, vẫn là một màu đen đáng sợ, nhưng trong lúc hốt hoảng, cô tựa hồ vẫn có thể thấy được hình dáng đồ vật.
Cái sự tối tăm này cô không thể thích ứng được, nhưng nghĩ đến cậu, cô lại thấy trong lòng vô cùng hưng phấn và khẩn trương.
Mình chỉ là đến gặp cậu ấy một chút, thế nhưng tại căn phòng đen thui này, cái gì cũng không thể nhìn thấy, vậy mình còn tới đây làm gì?
A?
Chính mình đến đây làm gì?
Lâm Khả mơ mơ màng màng, nhưng bước chân vẫn không dừng chuyển động.
"Này...A...". Câu nói vừa thoát ra khỏi miệng, ngay lập tức bị chôn trong lòng bàn tay cô.
Bốp!!!
Cô không biết mình vừa đá phải thứ gì, thật nhanh ngồi xuống, tuy hoảng sợ nhưng nhanh chóng bịt miệng lại.Ngay khi đầu gối vừa chạm đất, vẫn là không thể tránh khỏi truyền đến một âm thanh trầm vang.
Cô che miệng lại, luồng khí nóng từ miệng phả ra lòng bàn tay cô, cô nhắm mắt lại, ghé vào đầu giường. Cô đang quỳ trên mặt đất, đầu gối phát đau, lại không dám kêu lên, tim đập thình thịch, cô sợ muốn chết đây.
Lúc này, trong đầu cô hiện ra mấy dòng chữ:
Muốn chết, muốn chết...
Cái này, Doãn Hàng sẽ giết cô phải không...