Ba năm sau.
Lâm Khả ôm giáo án môn Ngữ Văn lớp ba, thấp thỏm đứng ở ngoài cửa lớp -.
"A a..." Cô hít một hơi thật sâu.
Năm nay là năm thứ tư, cũng là năm sinh viên đi thực tập, còn cô, dựa vào thực lực và diện mạo...khụ khụ...vận khí...cũng được một trường tiểu học nhận vào thực tập.
"Các em học sinh, đây là cô giáo Lâm, học kì này cô sẽ là giáo viên môn Ngữ Văn mới, hy vọng cả lớp chúng ta cùng chào đón cô nha."
"Oa oa, cô giáo xinh quá."
Lâm Khả nhìn ba mươi cái đầu ngồi dưới lớp, khẩn trương nuốt nước miếng.
Trời ơi ——
Cô cũng đã từng là một cô nhóc ngồi giữa đám học sinh đó.
Oa!
Thời gian trôi qua thật nhanh!
Nó đáng sợ hơn cả việc phải lấy máu, so với việc nói chuyện với thầy Triệu còn khẩn trương hơn!
"Ha ha, chào các em, cô là giáo viên dạy Ngữ Văn mới, sau này chúng ta cùng giúp đỡ lẫn nhau nhé."
"Vâng, cô giáo thật dịu dàng!"
...............
Lâm Khả không thể không thừa nhận, lần này vô cùng đặc biệt, cũng cảm thấy vô cùng sung sướng.
Lần đầu tiên cô được dạy một lớp học.
Nghĩ lại về ba năm học đại học, đúng là thật đáng sợ.
Còn nhớ năm thứ nhất, cô mỗi ngày chỉ có ba nơi để đi, thư viện, ký túc xá và giảng đường; khi đó chính cô còn không có bạn bè, mỗi ngày đều học tập chăm chỉ, lại sợ đối với các bạn học mới, không có ai là giống như Thẩm Nhất, có thể cùng cô nói chuyện.
Nói đến Thẩm Nhất, tuy thành thích của cô ấy cũng không tốt, nhưng bởi vì trong nhà có quan hệ, đã ra nước ngoài du học, lại thấy cô ấy vui vẻ như vậy, có luyến tiếc gì cô đâu.
Lại nói đến quá khứ.
Từ lúc lên đại học, Lâm Khả dường như trở thành một người khác hoàn toàn, thành tích tiến bộ vượt bậc, đứng đầu khoa, tự mình cảm thấy, không có những môn học như Vật lí và Hóa học cản trở, học tập liền dễ như trở bàn tay.
Qua một năm, Diệp Thần thật sự đến thành phố H học, cậu học chuyên ngành IT.
Khi đó Diệp Thần luôn tới tìm Lâm Khả, làm nhiều bạn học nghĩ Diệp Thần là bạn trai Lâm Khả, Lâm Khả thật vất vả lắm mới có thể giải thích rõ ràng.
"Ha, dù sao ngoại trừ Doãn Hàng chị cũng không rung động với bất cứ chàng trai nào, để người khác nghĩ em là bạn trai chị, cũng không có ai dám đến làm quen với chị nữa."
Lâm Khả lắc đầu: "Không cần."
"Sao thế, sợ ngày nào đó anh ấy trở về sẽ hiểu lầm à?"
Lâm Khả không nói gì, Diệp Thần lại lắc đầu.
Còn tưởng có thể một lần cùng nhau cạnh tranh, lại thấy như vậy, một chút khả năng thắng cũng đều không có.
Nói đến Doãn Hàng ——
Ba năm qua vẫn như vậy, đều không có bất cứ tin tức gì, vẫn chỉ có một điều không thay đổi, sinh nhật cùng Giáng Sinh đều có quà gửi về.
Thời gian đầu, Lâm Khả thấy có chút mất mát, bất lực, cùng sợ hãi.
Nhưng mỗi khi nhớ tới tờ giấy cậu ấy đưa vào đêm đó, cô lại coi như không có chuyện gì cả.
Cô tin tưởng cậu ấy.
...............
Lâm Khả khẩn trương mở sách giáo khoa ra, nhẹ nhàng nói: "Các em học sinh, hôm nay chúng ta sẽ học bài đầu tiên, "Trường tiểu học của nước tôi", các em mở sách giáo khoa trang thứ hai nha."
"Vâng."
"Bài này là bài đầu tiên của năm học...Các em phải chăm chú nghe giảng nha..."
...............
"Cô giảng có dễ hiểu không các em?"
"Có ạ."
"Nếu không còn câu hỏi nào, chúng ta sẽ kết thúc giờ học tại đây."
"Vâng ạ."
"Tan học."
"Chúng em chào cô ạ."
Gập sách giáo khoa lại, Lâm Khả mím môi, nhìn ánh mắt của những đứa trẻ ngồi phía dưới, Lâm Khả nhẹ nhàng thở ra, lần đầu tiên đi dạy học, tuy có hơi khẩn trương, nhưng các bạn nhỏ đều thấy rất thích thú.
A a ——
"Chị Lâm Khả."
Lâm Khả vừa mới ra khỏi phòng học, liền nghe thấy có người gọi tên mình: "Diệp Thần, sao cậu lại tới đây?"
Diệp Thần chớp mắt, ba chân bốn cẳng chạy đến trước mặt Lâm Khả, cúi đầu nhìn cô: "Hôm nay là ngày đầu tiên chị đi dạy học, sợ chị lo lắng, đến xem chị có khóc nhè hay không."
Lâm Khả chớp mắt, xoa cánh mũi: "Đâu có khóc đâu."
Diệp Thần đón lấy tập giáo án trên tay Lâm Khả: "Hôm nay thế nào?"
Lâm Khả sóng vai cùng Diệp Thần đi ngang qua sân thể dục: "Cũng không tệ lắm, các bạn học sinh xem ra rất thích tôi."
"Không tệ nha, tiếp tục cố lên, vốn dĩ có rất nhiều người thích chị mà."
Lâm Khả ngẩng đầu, nhìn Diệp Thần, khóe mắt cong lên: "Thật vậy à?"
Diệp Thần nhìn khóe mắt Lâm Khả cong lên, không kìm lòng được nói: "Đúng thế, em cũng rất thích chị."
Hả?
Dưới ánh mặt trời, ánh mắt Diệp Thần dường có như có chút lóa lên, Lâm Khả chớp mắt, gò má ửng đỏ lên, cô vội vàng quay đầu, tay chân có vẻ luống cuống: "Ha ha, nào có...ha ha..."
Nhìn phản ứng của Lâm Khả, Diệp Thần nhíu màu, cậu quay đầu, vuốt nhẹ tóc: "Ha ha ha ha, rốt cuộc ở trường học cũng tìm được một người con gái, không dễ dàng gì, được yêu thích."
Con gái?
A a ——
Lâm Khả nhẹ nhàng thở ra, cô quay đầu, ngửa cổ lên: "Này, tôi là chị của cậu đấy."
Diệp Thần so đo chiều cao, cợt nhả nói: "Thật à?"
"Này!"
"Ha ha ha."
Điều muốn nói ra, chỉ có thể giấu vào trong lòng, bởi vì, cậu sợ nếu cô biết được, ngay cả làm bạn tốt cũng không thể.
...............
Cùng Diệp Thần tạm biệt ở ngã tư đường, Lâm Khả trở về căn phòng đơn mà mình thuê, tắm rửa xong, nằm trên giường thở dài.
Hôm nay quả là một ngày đặc biêt, bởi vì nó được xem như là lần đầu tiên cô chính thức bước vào đời.
Nhưng hôm nay cũng không quá đặc biệt, bởi vì vẫn không có tin tức gì của Doãn Hàng.
"Doãn Hàng...Cậu đang ở đâu chứ?"
Tớ...
Nhớ cậu...
Thật sự rất nhớ cậu...
Reng reng reng ——
Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Lâm Khả.
Lâm Khả lười biếng mở điện thoại lên: "Mẹ, con nghe, có chuyện gì thế ạ?"
...
"Dạ? Thế ạ?"
...
"Vâng ạ, con biết rồi, con sẽ đi."
...
"Vâng, mẹ, con chào mẹ, con yêu mẹ, mẹ nói với ba là con cũng yêu ba."
...
Vứt điện thoại vào một góc, Lâm Khả đem chính mình bọc vào trong chăn.
A...
Không biết là bữa tiệc gì nữa, nhân ngày gì nhỉ.
Không biết...
Mẹ chỉ bảo bữa tiệc này rất quan trọng, muốn cô đi cùng...
Dù sao cuối tuần cũng không có việc gì, đi cùng cũng không sao.
A!
Đúng rồi!
Lâm Khả như nhớ ra điều gì đó, cô lộc cộc xoay người ngồi dậy, cầm lấy điện thoại gọi cho Diệp Thần.
"Lâm Khả đại tiểu thư, có chuyện gì thế?"
"Này, Diệp Thần, cuối tuần này buổi chiều giờ rưỡi cậu gọi cho tôi đi."
Diệp Thần có chút khó hiểu: "Hả? Làm gì? Hẹn em à? Nhưng mà em sợ, các fan hiểu lầm, sẽ không tốt đâu."
Lâm Khả trợn trừng mắt lên: "Không phải, chỉ là ba mẹ muốn cùng tôi đi ăn cơm với một người bạn, tôi không đi không được, cho nên..."
"Được, em biết rồi, chị yên tâm, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ."
"Cảm ơn cậu."
Nghe được giọng nói dịu dàng bên kia, Diệp Thần khẽ cười: "Lần sau mời em ăn cơm."
"Không thành vấn đề."
Cúp điện thoại, Diệp Thần thở dài.
Rõ ràng mỗi lần như vậy đều thấy thất vọng, nhưng lại luyến tiếc cái gì đó, rõ ràng cậu không thiếu bạn tốt, nhưng đối với cô, cậu rất muốn giữ lấy tình bạn này.
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad và Wordpress của Uri Micasa.