Một buổi sáng sớm của mùa nóng bức.
Hà bày hàng xong thì mồ hôi tuông nhễ nhại, cô cầm chiếc quạt nan lên vẫy phành phạch...
Hôm nay, không nghe thấy tiếng của chị bạn hàng quầy bên...Hà quay sang nhìn rồi khẽ nhíu mày "Ôi kìa chị Hiếu, sao mới sáng sớm mà mặt mày chị trông có vẻ u ám thế ?"
// Haiz...nghĩ đến mà bực mình cô ạ !
"Có chuyện xảy ra thế chị ?"
Còn chuyện gì nữa !
Hà kéo chiếc ghế đẩu ra ngồi để lắng nghe xem có chuyện gì.
// Chuyện là nhà tôi có nuôi một con dê, hôm qua nó vẫn còn rất khỏe mạnh.
Vậy mà sáng sớm nay tôi nó đã chết rồi.
Hà ngạc nhiên nhìn chị bạn hàng "sao lại chết bất ngờ vậy chị ?"
Tôi cũng không biết là tên khốn nạn nào đã ra tay giết hại con dê nữa !
"Chị bảo sao ? Con dê nhà chị bị giết sao ?"
// Ừ...bị git chết thì đã đành đi, nó lại bị lột mất tấm da.
Tôi nhìn mà phát khiếp chết đi được.
Hà càng trầm tư hơn "bị lột mất tấm da sao ? Chuyện này có gì đó không ổn lắm thì phải !"
// Mà hôm nay, cô Hà ra chợ sớm thế ?
"Vâng, trời oi bức quá nên em dậy từ rất sớm chị ạ !"
// Cô Hà còn trẻ mà cũng giỏi giang ra trò ấy chứ.
Nhìn cô Hà mà chị lại nhớ đến Liên, em ấy là người phụ nữ hiền lành và chăm chỉ.
Hà không vui, vì ai cũng nhắc đến tên Liên, đi đến đâu cũng nghe thấy cái tên này.
// Cô Hà và chú Cường định khi nào thì mới kết hôn ?
Mặt mày của Hà càng u ám hơn...cô không muốn trả lời câu hỏi, cô tìm việc khác để khiến cho đôi tay mình bận rộn !
Chị bạn hàng lại luyên thuyên "Tội cho Liên, người tốt như vậy mà lại đoản mệnh !"
"Vâng chị !"
Hà liếc nhìn qua nét mặt chị bạn hàng đang lộ rõ vẻ tiếc nuối đến Liên mà lòng đầy ghen tị "ả ta vậy mà chiếm được không ít sự đồng cảm của mọi người, nghe mà thấy ghét !"
Cô lại tiếp tục lui cui làm công việc của mình, cô không thích nghe người khác nhắc đến Liên.
Cứ mỗi lần nghe nhắc đến tên Liên và những lời khen ngợi về Liên, thì lòng cô vô cùng khó chịu, thậm chí là rất khó thở.
…………
- Chị Hà về rồi à ?
Hà nhìn Liên nhưng không lên tiếng, trong lòng không được vui nên nhìn ai cũng phát cáu.
Cô đá chống xe rồi đi một mạch về phòng đóng chặt cửa lại.
"Liên...Liên, lúc nào cũng Liên, đến đâu cũng Liên...Liên là cái thá gì chứ !"
Hà vứt hết đồ đạc trong phòng "ầm...ầm" rồi lăn ra giường nằm.
Cô ngước nhìn lên mái nhà, lòng bất giác suy nghĩ về chuyện sáng nay chị bạn hàng bên cạnh kể "giết dê và lột da...chuyện này có gì đó rất bất thường".
Hà suy nghĩ gì đó rồi xuống giường đi sang phòng Liên.
Cốc...cốc...cốc...
Không nghe thấy động tĩnh gì nên Hà đẩy cửa bước vào phòng, cô ngó quanh nhưng không thấy bóng dáng của Liên đâu..."Liên có đó không ?"
Không nghe thấy tiếng trả lời, căn phòng vô cùng yên tĩnh.
Hà nhìn thấy cách trang trí phòng của Liên thì không khỏi ngỡ ngàng, mắt nhìn chằm chằm vào chậu Hoa Mua Trắng được đặt bên cửa sổ, lòng Hà thêm trĩu nặng "là hoa dại, Liên cũng thích hoa dại sao ? Lại là loại hoa dại có màu trắng".
Hà nhìn quanh phòng Liên một lần nữa !
Á...á...cô tái mặt "da...da...là da"
Cô hoảng sợ chạy khỏi phòng Liên, lòng suy nghĩ miên man "Cô ta là ai ? Sao trong phòng cô ta lại có nhiều da đến như vậy ?"
- Chị Hà !
"A...a..."
- Chị sao vậy ?
"Không...không sao !"
"Cô làm gì mà xuất hiện như ma vậy ?"
- Chị vừa đi ra từ phòng của em sao ? Mà sao chị lại hoảng loạn đến vậy chứ ?
"Chị...chị...chị không sao !"
- Nhưng nhìn chị không giống vô sự lắm đâu.
Hay là, chị đã nhìn thấy những gì không nên nhìn thấy phải không ?
"Cô, thật ra cô là ai và đến đây với mục đích gì ?"
- Chị nghĩ nhiều quá rồi đó chị Hà à !
"Có phải là cô đã giết hại dê trong làng và lột hết da chúng ?"
- Chị nghĩ sao ?
"Chính là cô...nói đi, thật ra thì cô là ai và tiếp cận anh Kiên với mục đích gì ?"
Liên nhún vai
Hà túm lấy cổ áo Liên "Cô là ai ?"
Kiên vừa về đến nhà đã thấy Hà đang lôi kéo Liên, thì không khỏi khó chịu trong lòng "đã xảy ra chuyện gì ?"
Hà bật khóc "anh Kiên, cô ta...cô ta là, là ma quỷ !"
Vừa nói Hà vừa chỉ vào mặt Liên.
Kiên nheo mắt "là ma quỷ sao ?"
Hà gật đầu !
Kiên day day đầu mày, nói Liên là ma quỷ thì làm sao anh có thể tin được...trong mắt Kiên thì Liên như một thiên thần, cô xinh đẹp và thuần khiết.
"Anh Kiên !"
"Thôi đủ rồi !"
Kiên bực quá, nên đanh mặt rồi đi thẳng về phòng...!
"Anh Kiên !"
Vừa nhìn thấy Hà thì Kiên quay mặt đi rồi khẽ thở dài...!
"Anh Kiên !"
/ Em muốn nói gì với anh à ?
"Anh Kiên, anh phải tin em...trong làng có rất nhiều dê bị giết hại và chúng đều bị lột hết da".
/ Vậy thì liên quan gì đến việc em bảo Liên là ma quỷ ?
"Anh còn chưa biết đó thôi, trong phòng Liên có rất nhiều da".
Đủ rồi..."em một vừa hai phải thôi, anh biết là em không thích Liên...nhưng em cũng không cần thiết phải nói ra những lời hoang đường như thế đâu !"
"Không phải đâu anh...em nói thật mà !"
Kiên hất tay Hà ra rồi đi đến bên tủ quần áo lấy chiếc quần ngắn vắt lên vai, anh lủi thủi ra cầu ao tắm.
Vừa đặt chân xuống cầu, lòng Kiên chợt nhớ đến vợ...anh nhìn không chớp mắt phía trước mặt, chỉ cách chỗ anh đang đứng hơn mười bước "đó là nơi mà vợ anh trút hơi thở cuối cùng, cô không biết bơi, khi sảy chân rơi xuống ao, cô đã từng vùng vẫy ngoi lên mặt nước để mong nhận được sự giúp đỡ của anh, nhưng không hiểu sao lúc ấy anh lại rất vô tâm...anh đã bỏ mặc vợ mình cố gắng vùng vẫy, cuối cùng thì uất ức ra đi !"
Kiên càng nghĩ càng thấy đau lòng !