Đêm khuya tĩnh mịch, tiếng côn trùng kêu rôm rả.
Trên trời vạn vì sao sáng lấp lánh, hàng cây xanh đang khép lá ngủ trong đêm.
Liên nhìn quanh, nơi này thật sự không có ai ngoài mình và cô gái trước mặt.
Vì quá sợ hãi nên Liên cứ lùi về phía sau, lùi rồi lùi mãi cho đến khi lưng cô chạm vào vách tường.
- Cô hãy quay đầu lại đi Hà, tôi và cô vốn không thù không oán.
Sao cô cứ phải đuổi cùng giết tận tôi như vậy chứ ? Hãy tha cho tôi một con đường sống, con trai tôi còn quá nhỏ...tôi xin cô !
Hà cười lạnh "tha...ha...ha..."
Tha cho mày sao ? Đừng có mơ, mày hãy xuống địa ngục đi !
Vừa dứt câu nói, Hà lao đến tóm lấy tóc Liên và kéo cô qua khỏi lan can sân thượng.
Lúc này Liên đang lơ lửng giữa không trung, cô không có thứ gì để bám vào.
- Tôi xin cô, tôi vẫn còn con nhỏ !
Xin cũng vô ích, hôm nay mày nhất định phải chết
- Tại sao ?
Vì thấy mày quá gai mắt !
Nước mắt Liên lăn dài, cô không sợ chết..vì cô đã từng chết, cô chỉ sợ không ai chăm sóc cho đứa con trai nhỏ dại của mình.
Liên nhìn xuống phía dưới, cô chẳng thấy được gì, phía dưới chỉ là một màu đen.
Từ độ cao này mà bị rơi tự do xuống đất, cũng khoảng mười lăm mười sáu mét...cái chết là không thể tránh khỏi.
Ha ha ha ha...
Hà cười lanh lảnh rồi đếm ngược..."năm, bốn, ba..."
"Dừng lại !"
Cậu bé vừa kịp chạy đến.
Hà lạnh lùng liếc nhìn cậu bé "mày yên tâm đi nhóc con, hôm nay tao sẽ không để mẹ con mày cô đơn đâu...tao nhất định sẽ đưa mày theo cùng với mẹ mày".
- Tôi xin cô, đừng làm hại đến con trai tôi !
"Mẹ !"
- Con trai, nhanh chạy đi con...
"Không đâu mẹ !"
Chạy à ?
"Cô muốn gì mới chịu tha cho mẹ của tôi ?"
Mày muốn cứu mẹ của mày thì nhanh giao ngải ma ra đây !
Cậu bé nhíu mày, thì ra thứ ả ta muốn có đó chính là cây ngải ma trên người của mình.
Mày có giao ra không ? Không thì tao buông tay ra...
"Được thôi !"
"Nhanh kéo mẹ tôi lên, cây ngải ma này sẽ là của cô".
- Quyết ! Không được đâu con, thứ đó không được rời khỏi con.
"Tính mạng của mẹ mới là quan trọng"
- Con không được phép cãi lời mẹ, con sẽ chết mất đấy !
Mày có giao ngải ma ra không ?
Liên đau đớn nhìn con trai, từ khi con trai cô được mang hình hài của con người, cây ngải ma đó được thầy tặng cho nó và bảo rằng không được để cây ngải rời xa nó nửa bước.
- Không được !
"Mẹ tin con, con sẽ không sao cả mẹ à !"
Liên cố gắng gỡ bỏ bàn tay của Hà đang nắm chặt cổ tay của mình, nhưng không thể gỡ được.
Cậu bé lấy từ trong ngực ra cây ngải ma và đưa lên...
"Thứ cô cần đang ở đây !"
- Không ! Quyết...
Ha...ha...
Hà cười lạnh rồi kéo Liên lên.
Cậu bé nhìn thấy mẹ mình được đặt ở vị trí an toàn thì khẽ cười..."Cô đến đây mà lấy !"
Hà vui vẻ nhào tới tóm gọn cây ngải ma.
Có được cây ngải ma này thì sợ gì không giết được Liên, tạm thời thì cứ lừa tên nhóc con này trước đã.
Liên ôm lấy cậu bé "con ngốc quá Quyết à !"
"Mẹ yên tâm đi, con sẽ không sao đâu mà"
- Con chắc chứ ?
"Chắc !"
- Vậy mình về thôi con.
"Dạ !"
Liên bế con trai lên, cậu nằm tựa má vào lồ ng ngực của mẹ mình mà cười mãn nguyện "ngực của mẹ rất ấm áp và mềm mại"
Cậu bé cứ cọ cọ vào lòng mẹ !
Liên cưng chiều hôn lên trán con trai...vừa mỉm cười vừa bế con rời đi...
Sắc mặt Hà trở nên lạnh lùng, lao đến đẩy Liên một cú thật mạnh.
A...a...á...
Cú đẩy quá mạnh nên Liên sảy chân, lao khỏi lân cận, cả hai mẹ con cùng rơi xuống...
Liên hốt hoảng ôm chặt con trai "Mẹ xin lỗi con, là mẹ hại con rồi Quyết à !"
Bản năng của người mẹ thương con, Liên ôm chặt con trai vào lòng với hy vọng dùng thân xác của mình để bảo vệ cho con trai được an toàn.
Rất nhanh chóng cả hai mẹ con cùng rơi xuống đất...
Ha ha ha ha...
Hà đứng nhìn theo mà cười đắc ý, lần này thì hai mẹ con của Liên chết là cái chắc.
Nhìn cây ngải ma trong tay, Hà càng vui vẻ hơn "có cây ngải ma này thì mình có thể trùng sinh, làm lại từ đầu bằng thân phận thật sự của mình !"
Hà ôm chặt cây ngải ma...mắt đờ đẫn nhìn xuống phía dưới đất, nơi hai mẹ con Liên vừa rơi xuống.
Bên dưới đang có vài người kéo đến xem náo nhiệt, bác sĩ y tá cũng đang vội vã chạy đến.
Còn có cả băng ca, họ đã đặt hai mẹ con Liên lên băng ca và đẩy vào phòng cấp cứu.
Nghe có tiếng bước chân đang dồn dập chạy về phía mình đang đứng, Hà lo lắng nên tìm chỗ nấp.
Vài bảo vệ đang chạy lên sân thượng và đang lục soát xung quanh.
Hà tìm đường bỏ trốn khỏi sân thượng.
Phịch...
Cô đang chạy thì đụng phải Kiên nên bị ngã xuống đất !
"Cô có sao không ?"
Hà lắc đầu !
Nhìn thấy Kiên thì nỗi căm hận trong lòng cô chợt dâng cao "tên đàn ông khốn nạn !"
Kiên khom người đỡ Hà đứng lên "tôi xin lỗi !"
Tiếng bước chân lại dồn dập đổ về hướng này...
Hà ôm lấy cổ Kiên và kéo anh gần sát mình rồi đặt lên môi anh một nụ hôn ấm áp !.