Cõi Lòng Cô Đơn

chương 5: pick me up

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vài ngày liên tiếp, Thành Minh đều vội vàng đi đi về về. Rốt cuộc Trần Cẩm không nhịn được, mở miệng trước muốn làm dịu không khí, “Đi chơi bóng không?”

“Không được, bận rồi.” Thành Minh muốn nói lại thôi. Từ lần Trần Cẩm nhắc đến chuyện Thiên Vũ sắp về trên bàn chơi bài, cảm giác giữa hai người nảy sinh xích mích, ngầm hiểu với nhau mấy ngày liền không nói chuyện. Tuy đã mấy năm trôi qua, Thiên Vũ vẫn luôn là vấn đề tế nhị giữa hai người. Bất luận Trần Cẩm có đổi bao nhiêu bạn gái, cũng bất luận Thành Minh có cắt đứt liên hệ với cô hay không, điểm này vẫn không thể thay đổi. Thâm căn cố đế nén trong lòng hai người, lúc nào cũng có thể bùng lên. Thành Minh rất muốn thẳng thắn, nhưng nếu bảo anh nói với Trần Cẩm mình không đi chơi bóng vì có hẹn với Thiên Vũ, quả thực anh không thể mở miệng.

“Vậy hôm khác.” Trần Cẩm nói, có phần ngượng ngùng.

“Thật ra, tớ cảm thấy chơi bóng buổi sáng vẫn thích hơn.” Thành Minh nói. Trần Cẩm đã quay người, đưa lưng về phía anh làm dấu “OK”. Thành Minh không nhịn được mỉm cười, không cần nói cũng biết ước định – chỗ cũ, chơi bóng một lúc.

Buổi tối hẹn ở Soho ăn lẩu cay. Đi dạo trên phố lớn ở Bắc Kinh, Thiên Vũ có vẻ phấn khởi, “Em sắp quên dáng vẻ, khí hậu, cảnh vật, cảm giác đi trên đường ở Bắc Kinh đến nơi rồi. Nhưng đứng ở đây, đột nhiên có lại cảm giác như sáu năm trước. Em vẫn thích thành phố hơn, khiến người ta cảm thấy cực kỳ thoải mái.”

Nhà ăn phát bài “Cõi lòng cô đơn” của Lam Hựu Thì, hai người đang nói chuyện, vô thức bị giọng hát hấp dẫn, ca từ xúc động tâm tư, trong chốc lát đôi bên hơi xấu hổ. Giọng nữ trong veo ngân nga, lên trầm xuống bổng.

“Trong lòng của anh, liệu em có chút gì đặc biệt chăng?

Chỉ sợ chung quy anh không phát hiện ra, em ở bên cạnh anh…”

Thiên Vũ cất tiếng phá tan sự im lặng bế tắc, “Lát nữa đi ăn Tiramisu được không anh? Cửa tiệm bán bánh hồi trước còn mở không?”

“Anh không biết, cứ đi xem thế nào.” Thành Minh thở dài trong lòng. Rõ ràng là người quen thân từ nhỏ, nay ngồi cùng một chỗ lại chẳng cảm thấy tự nhiên nữa. Tình cảm với anh mà nói vốn chuyện đơn giản và rõ ràng, thích hay không thích, liếc mắt một cái đã biết, không cần mất công suy nghĩ. Nay anh lại trầm tư khổ nghĩ, thế nhưng không tài nào hiểu rõ.

Lãng mạn và đa tình thật sự là tử huyệt của chòm sao Song Ngư ư? Anh chỉ cảm thấy mình ngờ nghệch đến tột cùng.

Lúc thanh toán, Thiên Vũ cố tình cưa đôi tiền với anh, tuyên bố, “Lát nữa Tiramisu anh mời đấy.”

Trên đường đi, Thiên Vũ nói luôn miệng, “Tiramisu có nguồn gốc ở Italy, nhưng nghe nói ăn Tiramisu ngon nhất là ở Thụy Sĩ. Em đến chân núi Alps, có rất nhiều cửa tiệm cổ kính có thể làm Tiramisu trông cực ngon mắt, nhưng em chưa lần nào nếm thử.”

“Hở? Vì sao?”

Thiên Vũ hé miệng cười, không trả lời. Cô vẫn nhớ rõ lần đầu tiên ăn Tiramisu là ở nhà của Thành Minh. Nhà anh mới mua lò nướng, mẹ Thành Minh thử làm ít bánh ngọt. Thiên Vũ chọn Tiramisu từ trong quyển sách hướng dẫn, làm xong chia nhau ăn với Thành Minh. Thời gian nướng và nguyên liệu không chuẩn, bánh hơi khét và ngậy, nhưng cô vẫn thích mùi vị đó. Sau khi lớn rồi, cô biết được ý nghĩa của Tiramisu.

Pick me up.

Đưa em đi. Tuy ngắn gọn nhưng lại là hứa hẹn trọn đời. Đây không phải đồ ngọt để thưởng thức một mình, Thiên Vũ nghĩ như vậy, một lòng hy vọng sẽ có ngày được ăn Tiramisu do Thành Minh mua cho mình. Nhưng mong ước tưởng chừng đơn giản này, qua nhiều năm như vậy vẫn đằng đẵng như tâm nguyện thuở xưa.

Hai người ngồi bên đường lớn cùng nhau nếm thử. Cửa tiệm bánh ngọt mang phong cách cổ kính khác biệt trong ấn tượng đã không còn, vì thế đành mua hai cái Tiramisu ở tiệm khác. Trên tầng mousse của bánh rải một lớp bột ca cao mỏng.

Không cảm thấy hương vị mềm mại ngọt ngào của mousse, Thiên Vũ lặng lẽ lau đi ánh lệ trên khóe mắt.

Có một số thứ trở nên đặc việt vì nó có ý nghĩa. Thứ đó có thể có được, nhưng ý nghĩa chưa chắc đã theo đến. Thiên Vũ từng nghĩ, có một số thứ đặc biệt có thể là dây nối, kéo mình và Thành Minh ngày càng gần. Nay cô đã hiểu ra, tất cả những điều cô để ý chỉ là nhà giam trói buộc chính mình. Giam cầm cô trong ảo tưởng, nhiều lần trải qua vui buồn đau tức, khúc chiết rối ren, nhưng Thành Minh vẫn còn nấn ná bên ngoài, vì thế không hiểu được.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio