Coi Trọng Người Tình Tổng Giám Đốc

chương 3

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Có phải tình huống như thế này thật là quỷ dị hay không?

Cô không có gọi điện thoại quấy rầy anh, ngược lại mỗi ngày anh đều gọi điện thoại trình diện, sao nhân vật của bọn họ lại đổi chỗ cho nhau rồi?

Chẳng lẽ là gần đây đời sống kinh tế đình trệ, những phu nhân tịch mịch khó nhịn kia cũng bắt đầu hưởng ứng mãnh liệt tác chiến tiết kiệm tiền, chuyện làm ăn của quán Ngưu Lang xuống dốc không phanh, anh chỉ tiện nhắm mũi dùi ngay cô, xem thử có thể từ trên người cô moi ít tiền hay không?

Làm Ngưu Lang, tại sao mắt có thể không sáng một chút? Nhìn xem cô có giống loại phụ nữ có thể tiêu tiền như nước không? Một trăm vạn là ranh giới cuối cùng của cô, rốt cuộc anh có nghe thấy lời cô nói hay không?

“Cô có đang nghe tôi nói chuyện hay không? Bây giờ thời tiết rất tốt, tôi cùng cô đi ra ngoài ăn cơm dã ngoại.”

Đây là giọng điệu một Ngưu Lang nên có sao? Cô thật sự cảm thấy anh thích hợp làm lão đại hơn.

Trợn mắt một cái, Âu Dương Hỉ Nhi đầy hoài niệm nhìn ra ngoài cửa sổ, gần đây mỗi ngày đều có Dương Quang Phổ Chiếu (ánh nắng mặt trời), cô cũng rất muốn nằm phơi nắng ở trên bãi cỏ, nhưng mà cô là chuyên gia thiết kế thời trang hạng ba phải kiếm tiền để lấp đầy bụng.

“Anh không cần làm việc kiếm tiền...... Không phải, tôi muốn nói, anh không phải giống như tộc đi làm sáng chín chiều năm muộn sáu muộn bảy, thậm chí muộn mười, nhưng tôi lại không thể, từ thứ hai đến thứ sáu, từ sáng đến tối, tôi đều phải làm việc.” Không phải cô cố ý đả kích anh, nhưng dù sao anh cũng phải có những kiến thức cơ bản!

“Cô không có nghỉ đông sao?”

Thiếu chút nữa Âu Dương Hỉ Nhi đã từ trên ghế ngã xuống, rất dễ nhận thấy, đến người như cô cũng bị đả kích. “Phòng làm việc nhỏ này của chúng tôi không có chế độ nghỉ đông.” Thật ra thì nơi này rất tùy ý, thật sự không muốn làm việc dĩ nhiên có thể nghỉ, nhưng công việc vẫn phải tự mình hoàn thành. Lãng phí hết thời gian còn phải ngoan ngoãn trình diện.

“Vậy thì chủ nhật đi.” Anh cũng không phải là người không phân rõ phải trái, nhân tư phế công, quả thật không tốt.

“Chủ nhật muốn ngủ bù.” Bình thường bán mạng làm việc, khi nghỉ là người lười biếng, đây là thói quen của cô.

“Chủ nhật chúng ta sẽ đi ra ngoài vùng ngoại ô ăn cơm dã ngoại.” Sau vài ngày liên tục làm tổ ở văn phòng, làn da trắng quá mức, anh rất cần phơi nắng.

“Tôi muốn ngủ bù.” Âu Dương Hỉ Nhi thật sự cực kỳ hoài nghi, người đàn ông này có biện pháp gì để tiếp tục hành nghề? Anh thật sự kiêu ngạo đến mức làm cho người ta muốn hung hăng đá anh một cước. Nhưng nói không chừng chính điểm này làm anh không giống người thường, Ngưu Lang giống như anh tuyệt đối độc nhất vô nhị.

“Tốt, vậy thì tôi cùng ngủ bù với cô, tôi có thể cùng cô ngủ từ buổi sáng đến buổi tối, lại từ buổi tối ngủ thẳng đến buổi sáng, cho dù muốn ngủ ba ngày ba đêm, tôi cũng tiếp đến cùng.”

Nếu như không phải giọng điệu của anh quá mức tùy tiện. Cô chắc chắn biến thành Quan Công (ý nói đỏ mặt), chẳng lẽ người đàn ông này nói chuyện đều không dùng đến não sao? Anh không biết những lời nói như vậy rất dễ dàng khiến cho người ta có ý nghĩ kỳ quái sao?

“Tôi biết rồi, ra vùng ngoại ô ăn cơm dã ngoại, nhưng mà dù sao vẫn phải để cho tôi dưỡng tinh thần. Một giờ chiều khá tốt.” Người trả tiền bị người nhận tiền nắm mũi dẫn đi, cô không khỏi quá bi thảm rồi!

“Mười giờ sáng, đúng giờ tôi sẽ đến ấn chuông cửa nhà cô, vậy chủ nhật chúng ta gặp lại” Hoắc Duyên Lãng không dài dòng nữa kết thúc cuộc gọi, nhưng người ở đầu bên kia lại cười không nổi.

XXOOX...... Người đàn ông này thật sự cực kỳ đáng đánh đòn......

Hù dọa! Trước mặt cô đột nhiên xuất hiện hai khuôn mặt tươi cười rất quỷ dị, hại tim cô thiếu chút nữa ngừng đập. “Hai người các cậu làm gì vậy?”

“Tên gia hỏa kia là ai?” Tần Tinh Tinh hất cằm về phía điện thoại di động trên tay cô.

“Tớ cũng không biết nói như thế nào cho thích hợp.” Cô ha ha cười gượng, chỉ mong mình có thể đánh trận chiến khó khăn này, chuyện này thật sự khiến người ta khó có thể mở miệng.

“Cứ nói thật là được rồi.”

“Anh ta và cậu có quan hệ gì?” Lý Tịnh Á đã tự động liệt đối phương vào nhóm “Anh ta”, từ đoạn đối thoại cô có thể phỏng đoán, đây chắc chắn là đáp án.

Nhìn qua, nhìn lại, dường như cô không nói rõ ràng là không được, thôi, vốn cũng không có ý giấu giếm, nhưng mà rất thẹn thùng, hành động của cô giống như nhất thời kích động.

“Hai người các cậu có muốn ngồi xuống trước hay không? Không cần trừng tớ... không phải tớ cố ý kéo dài thời gian, chỉ là lo lắng các cậu quá kích động...... Được rồi được rồi, đừng trợn mắt nhìn nữa, tớ nói là được, trên cơ bản, hai chúng tớ chính là quan hệ mua bán, tớ trả tiền, anh ấy phục vụ.” Cô có thể dự đoán hai người bạn tốt chắc chắn sẽ cực kỳ hoảng hốt, nhưng tại sao lại có dáng vẻ giống như nhìn thấy quỷ, sốc nặng như vậy sao?

Sau một lúc lâu, Tần Tinh Tinh miễn cưỡng phát ra âm thanh, “Ý của cậu là, anh ta là người tình cậu bao nuôi?”

“Tinh Tinh, cậu thật sự rất thông minh, một chút đã thông suốt! Mắt hai người các cậu không cần trừng lớn như vậy, con ngươi cũng muốn rơi xuống rồi.” Nghiêm khắc mà nói, hành động của cô cũng không phải rất kinh thế hãi tục, có cần khoa trương như vậy không?

Mặc dù người phụ nữ này thỉnh thoảng sẽ ồn ào, cô ấy chỉ muốn một người tình có thể gọi thì đến, đuổi thì đi, nhưng mà chỉ khua môi múa mép là cùng, làm sao có thể biến thành hành động thật?

“Các cậu không cần ngạc nhiên như vậy. Nhưng mà thuê một người đàn ông để cho tớ sai bảo, cuộc sống của tớ sẽ không vì vậy mà long trời lở đất.” Lời nói như thế vốn là để an ủi chính mình, người đàn ông kia không thể vì vậy mà quấy nhiễu cuộc sống của cô, anh chỉ là một đoạn nhạc đệm trong cuộc sống của cô, vào ngày hợp đồng kết thúc, anh cũng sẽ trôi đi như mây khói.

“Cậu tìm được người đàn ông đó ở đâu vậy?” Đầu óc Tần Tinh Tinh tương đối minh mẫn, Hỉ nhi làm việc rất kích động, có thói quen đơn giản hóa mọi chuyện, ngộ nhỡ trêu chọc đến nhân vật phiền phức nào đó, cực kỳ có khả năng cả người cả của đều mất.

“...... Anh ấy là Ngưu Lang.” Đầu của cô càng ngày càng cúi thấp xuống, không có dũng khí nhìn thẳng vào bạn tốt.

“Cái gì?”

“Cậu ấy nói Ngưu Lang.” Lý Tịnh Á rất tốt bụng trả lời thay người phụ nữ có mặt sắp dính vào trên bàn.

“Cậu đi mua một Ngưu Lang làm người tình?” Tần Tinh Tinh gần như không khống chế được thét chói tai.

Rụt cổ lại, Âu Dương Hỉ Nhi vô tội ngẩng đầu lên, nháy nháy mắt. “Nếu như không phải là Ngưu Lang, người đàn ông nào nguyện ý làm chuyện mua bán này với tớ?”

“Có phải cậu điên rồi hay không? Cậu biết Ngưu Lang giống như Vampire vậy, anh ta sẽ ép khô cậu!”

“Tớ lại không có bao nhiêu tiền.” truyện chỉ được đnăg tải duy nhất tại Diễn Đàn Lê-Quý-Đôn

Trên trán xuất hiện ba vạch đen, Tần Tinh Tinh cố nén kích động vặn gảy cổ của cô, cô biết đầu óc người phụ nữ này không dùng được, nhưng cũng không đến mức làm người ta cắn răng nghiến lợi. “Âu Dương Hỉ Nhi, cậu có thể nghiêm túc một chút hay không? Cậu cũng không phải là cô nữ sinh nhỏ mới bước ra ngoài xã hội, chẳng lẽ một chút ý thức nguy cơ cũng không có sao?”

Khóe môi miễn cưỡng cười, cô khó nén cảm giác mất mác. “Tớ thừa nhận là mình đã hành động theo cảm tính, nhưng cảm giác cô đơn thật sự vô cùng khó chịu, giống như khi tâm trạng tớ không tốt, không có ai nghe tớ cằn nhằn, nửa đêm đột nhiên muốn ăn bún Hàu, không có ai cùng tớ đi đến chợ đêm, hiện tại tớ thật sự vô cùng cần một đối tượng để cho tớ sai khiến.”

“Tớ có thể tiếp cậu, đối với tớ lên núi xuống biển đều không thành vấn đề.”

“Còn có tớ, mặc dù không thể cùng cậu lên núi xuống biển, nhưng h đều có thể ngồi nghe cậu cằn nhằn.”

Âu Dương Hỉ Nhi nghe vậy rất cảm động, thiếu chút nữa nước mắt đã chảy ra, hai người bọn họ quả nhiên là bạn tốt của cô! “Các cậu có cuộc sống của mình, tớ không muốn biến thành phiền phức của các cậu. Yên tâm, khi tình hình không ổn, tớ sẽ lập tức rút lui, cũng không phải ngu ngốc, tớ còn chưa đến nỗi không bảo vệ được mình.”

Phải không? Tần Tinh Tinh và Lý Tịnh Á rất hoài nghi, nhưng mà hai người bọn họ vẫn ngậm miệng lại, không nói gì, vào giờ phút này cảm giác mất mác của cô cũng không phải là chuyện họ có khả năng hiểu được, tùy cô đi!

Người đàn ông này có giống đứa trẻ ba tuổi hay không?

Một lát lại chạy đến cửa kính trong suốt ở trước mặt. Phóng mắt nhìn ánh mặt trời mùa thu mê người, một lát lại chạy đến cạnh cửa, ló đầu nhìn ra bên ngoài, giống như bọ chó vậy, một khắc cũng không yên tĩnh được.

Anh có cần hưng phấn như vậy không? Cũng không phải là chưa từng cùng phụ nữ đi ra ngoài vùng ngoại ô ăn cơm dã ngoại, khiến cho mình giống như một chàng trai lần đầu tiên cùng phụ nữ đi ra ngoài hẹn hò làm gì?

“Do¬minic nơi này là phòng làm việc của tôi, cậu có thể giữ lễ nghi cơ bản mà một vị khách cần có hay không?” Tề Tán Hạo thật sự rất muốn làm như không thấy anh, thế nhưng con bọ chó này cứ nhảy tới nhảy lui thật sự rất chướng mắt.

“Làm sao món ăn còn chưa đến?” Hoắc Duyên Lãng hoàn toàn không để lời nói của bạn tốt vào đầu, anh tiếp tục chạy tới chạy lui trong phòng làm việc, thỉnh thoảng lại còn đặt mông lên trên bàn làm việc, không kiên nhẫn lắc lư chân, bất kì ai nhìn thấy dáng vẻ đức hạnh này của anh cũng sẽ lắc đầu. Thật là một người đàn ông chưa trưởng thành!

“Cậu sẽ không gọi đầu bếp ở nhà cậu đến đây nấu ăn chứ?” Đầu bếp nhà họ Hoắc cũng không thua khách sạn đẳng cấp của anh.

“Tôi không muốn kinh động đến cha mẹ tôi.” Mặc dù ba chị gái đứng hàng trên anh đều chưa kết hôn, cha mẹ lại chỉ quan tâm chuyện lớn cả đời của anh, bọn họ cho là chuyện kết hôn sống chết có thể khiến cho anh ổn định lại, nếu như biết được trong lòng anh đã có một người phụ nữ, nhất định sẽ khua chiêng gõ trống ngay lập tức đưa hai người bọn họ vào lễ đường kết hôn.

Tất nhiên Tề Tán Hạo biết tình hình ở nhà họ Hoắc, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng này của bạn tốt, anh không nhịn được muốn châm chọc. “Tôi thấy nói không chừng cậu còn nóng lòng muốn trói người ta về nhà hơn bác trai bác gái.”

Phải không? Được rồi, anh thừa nhận mình chưa từng say đắm một người phụ nữ như vậy, hơn nữa còn có “Hợp đồng” trói chặt hai người bọn họ, càng thêm không kiềm chế được ham muốn muốn được gặp cô, nếu như không phải mấy ngày nay bị chị cả nhà họ Hoắc mạnh mẽ giữ ở văn phòng xử lý công việc, anh đã sớm dính bên cạnh cô, nhưng mà, cả đời quá xa vời, đầu óc của anh vẫn chưa nghĩ đến đó.

“Người phụ nữ kia rốt cuộc có điểm nào hấp dẫn cậu?” Ngày đó anh đã quan sát rất tỉ mỉ, người phụ nữ kia dĩ nhiên có thể liệt vào hàng phụ nữ đẹp (mỹ nữ), đặc biệt là cặp mắt to kia, mặc dù lúc ấy sưng lên giống như hai quả Hạch Đào (quả Óc Chó), nhưng không khó nhìn ra chúng lấp lánh rực rỡ rất động lòng người, nhưng mà, nếu như đặt cô bên cạnh Do¬minic, cô thật sự thua kém rất nhiều...... Thật ra cho tới bây giờ, anh vẫn chưa từng gặp qua người phụ nữ nào xinh đẹp hơn Do¬minic.

“Cả người từ trên xuống dưới đều rất hấp dẫn tôi.”

Lắc đầu, Tề Tán Hạo chỉ có thể tặng anh bốn chữ “Vô dược khả cứu (không có thuốc nào cứu được)”, nhưng mà, thằng nhóc này chính là như vậy, tính tình rất lạnh lùng, có thói quen thờ ơ lạnh nhạt đối với tất cả mọi thứ quanh mình, nhưng một khi khơi lên hứng thú của anh, sức nóng của anh có thể thiêu hủy cả trái đất.

Lúc này, thư ký của Tề Tán Hạo mang món ăn Hoắc Duyên Lãng gọi đi vào, Hoắc Duyên Lãng xác nhận không sai, liền giống như một trận gió lớn quét ra khỏi phòng làm việc, đến Say một tiếng Good-bye cũng không có.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio