Phòng khám thú cưng mà Phương Hiệt tìm nằm gần Vân Thất có tên khá nổi là “Pet House”, cửa kính đóng nhưng bên trong vẫn sáng đèn.
Phương Hiệt mở cửa bước vào, bên trong có một người phụ nữ mặc áo blouse đeo khẩu trang.
Nhìn thấy Phương Hiệt bước vào, cô ấy ngẩng lên.
Phương Hiệt đưa con mèo lên: “Tôi nhặt được một con mèo hoang, chị có thể giúp tôi xem nó được không?”
Cậu nói thêm: “Hình như trước đó có người đã đá nó.”
Nữ bác sĩ cau mày cẩn thận bế con mèo khỏi người Phương Hiệt, mèo nhỏ còn khẽ kêu một tiếng.
Tiếp theo là kiểm tra từng bộ phận, khoảng hai mươi phút thì đối phương trả lại con mèo cho cậu.
“Cũng may là không bị chảy máu trong, chân tay vẫn bình thường.
Không có vấn đề gì lớn, nuôi nó vài ngày là được, quan sát thêm, nếu bị sao thì đem qua đây——”
Cô nói được một nửa thì sực nhớ ra gì đó, hỏi Phương Hiệt: “Ồ, quên hỏi em là có muốn nhận nuôi nó không?”
“Tôi không biết.” Phương Hiệt do dự “Phải hỏi người nhà.”
Giang Tri Tân- một người đàn ông sống một mình giám hộ một học sinh sắp thi đại học đã đủ phiền phức lắm rồi.
Cậu còn nhặt một con mèo nữa, cậu không biết liệu Giang Tri Tân có đồng ý không.
“Em vẫn là học sinh à?” Người phụ nữ gật đầu, “Nếu không thể nhận nuôi thì có thể gửi nó cho tôi.”
Đối phương nói rất thoải mái, Phương Hiệt mỉm cười: “Được rồi, bao nhiêu tiền?”
Nữ bác sĩ thản nhiên xua tay: “Khám linh tinh thôi không cần tiền, nhưng mà nếu nhận nuôi thì đi tẩy sán càng sớm càng tốt.”
Phương Hiệt gật đầu: “Cảm ơn chị.”
Ra khỏi phòng khám, Phương Hiệt đứng ở cửa ôm mèo một lúc, lấy điện thoại di động của mình nhìn một cái.
Giờ đã hơn mười giờ bốn mươi, Giang Tri Tân không gọi điện không gửi tin nhắn, biểu thị đối phương cũng không có về nhà, chắc vẫn đang ở trong quán bar.
Nếu đã đều ở đây, vậy tại sao không về cùng nhau, còn có thể ngồi nhờ xe người ta—— Phương Hiệt vừa đi vừa ôm con mèo.
Ở con phố này có rất nhiều cửa hàng, hầu hết là quán bar và quán cà phê dành cho người sành ăn chơi, đêm về nơi đây trở nên sôi động hơn.
Vân Thất nằm ở vị trí đắc địa hai phần ba con phố.
Sau khi Phương Hiệt đi được khoảng mười phút, cậu thấy rõ biển Vân Thất.
Con mèo trong tay đang nằm sấp, ngửa đầu trong tay cậu, lông tơ cọ có chút ngứa ngáy những rất thật thoải mái.
Cậu đi chậm lại một chút, lúc đang do dự không biết có nên đi vào với con mèo hay không, đột nhiên cậu nghe thấy giọng Giang Tri Tân đang nói chuyện ở phía bên phải.
“Cảm ơn.”
Thực ra trên đường có chút ồn ào, giọng nói của Giang Tri Tân không lớn, nhưng giọng nói quen thuộc đến nỗi Phương Hiệt trong một giây đã nghe ra, theo bản năng quay đầu nhìn sang bên phải.
Bên phải là một con ngõ dành cho người đi bộ không rộng hơn đường bao nhiêu, cách ngõ ba bốn mét, Giang Tri Tân đang đứng dựa vào tường, tay phải cầm điếu thuốc đã cháy dở, cười nói chuyện với người trước mặt anh.
Phương Hiệt lướt qua, đối diện là một người đàn ông mặc áo sơ mi, cậu thấy hơi quen.
Sau một vài giây, Phương Hiệt nhớ ra – đây là người đàn ông cậu gặp khi đi ăn thịt nướng với Giang Tri Tân lần trước.
Tên gì ấy nhỉ? À, Lý Hành Duyên.
Phương Hiệt không biết mình có nên bước lên để chào hay không.
Hình như họ đang nói về điều gì đó …
Lúc cậu đang do dự, Lý Hành Duyên cũng cười.
Thật ra theo lẽ thường, tối nay Giang Tri Tân có thể đón Phương Hiệt từ trường về, luồng hành khách của Vân Thất đêm nay khá bình thường, Cố Tuần và Chu Hồng có thể lo liệu được.
Nhưng ngay khi Giang Tri Tân chuẩn bị rời đi, trong quán bar náo loạn.
Các vị khách ở hai bàn gần trung tâm đứng lên gào lớn xen lẫn nhiều tiếng chửi rủa, ngay lập tức thu hút những người khác.
Giang Tri Tân ở sau quầy rượu khẽ chửi “Đm”, đứng dậy về phía đó.
Chu Hồng và Cố Tuần cũng vội vàng chạy theo phía sau, kéo đám người tách ra.
Giang Tri Tân đứng ở trung tâm tách hai nhóm người ra, anh nhìn một lượt rồi nở nụ cười hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Hai đám này đều trẻ ranh, lớn nhất chắc khoảng hai mươi, cả nam và nữ, hầu hết bọn họ đều đã uống quá chén, nước da đỏ bừng miệng thì chửi bới.
Giang Tri Tân nhìn bọn họ ồn ào cũng đoán được câu chuyện.
Chắc hai bàn nhậu say hết với nhau, bàn kia có gái xinh nên bàn bên cạnh muốn thông tin liên lạc, nhưng bạn trai của cô gái đó chửi rủa vài câu, bàn kia cũng bực mình— – Bàn có năm sáu cả nam lẫn nữ, tên quái nào biết ai có người yêu rồi..
Vấn đề lớn đấy, Giang Tri Tân nghĩ.
Nhưng mà cả hai nhóm đều trẻ tuổi, sung sức, lại có men rượu, Giang Tri Tân kiên nhẫn thuyết phục một hồi, hai bên vẫn miễn cưỡng.
Cậu nhóc xin số bạn gái phải cúi đầu xin lỗi, bàn còn lại cũng không chịu thua kém, đáp trả bằng loạt câu chửi thề.
Cậu nhóc nổi giận đùng đùng, đạp đổ chiếc ghế đẩu và cầm chai rượu trên bàn lên, Giang Tri Tân cầm tay nó gạt xuống.
“Cậu em.” Giang Tri Tân thở dài, “Tôi còn phải kinh doanh nữa.”
Cậu ta nói rõ to, có mùi cồn: “Tôi có thể bồi thường được!”
Cả người toàn Prada và GUCCI, nhìn có vẻ bồi được thật, Giang Tri Tân mỉm cười, không buông tha, nhìn vào mắt người kia nói: “Không phải thứ cậu có khả năng trả, còn khách khác trong quán, muốn đánh nhau ——”
Giang Tri Tân chỉ ra cửa, “Thì đi ra ngoài.”
Mặt cậu ta đỏ ngầu ngay lập tức, chửi Giang Tri Tân: “Thằng khốn–”
Lời nói còn chưa nói xong, có một bàn tay nắm bả vai câu ta, có một giọng nói khác vang lên.
“Cậu Chu, thật trùng hợp.”
Mọi người cùng nhau quay đầu nhìn qua, Giang Tri Tân cũng không ngoại lệ.
Là Lý Hành Duyên.
Lý Hành Duyên mặc một chiếc áo sơ mi màu xám nhạt, một chiếc áo màu đen vắt trên tay trái,
tay phải đặt trên vai cậu trai, cười haha.
“Ra ngoài uống rượu hả?”
Giang Tri Tân nhìn cậu trai ngạc nhiên rồi mới nói: “Anh Lý?”
Lý Hành Duyên gật đầu: “Chú Chu có khoẻ không? Tháng trước gặp nhau chú ấy vảo bị ho nhẹ vì chuyển mùa.”
Gã từ tốn nói, nghe như nói chuyện phiếm, nghe thấy bố mình, thiếu gia hiển nhiên mềm lòng, do dự mà đáp: “Bố tôi… Khoẻ lắm …”
Đề tài bắt đầu lạc hướng, Giang Tri Tân lập tức quay đầu sang bàn khuyên vài câu rồi có đề nghị giảm giá đồ uống, thuận tiện tiễn khách đi.
Mà bên này, khí thế của cậu trai vừa rồi đã biến mất, cậu ta nói chuyện phiếm với Lý Hành Duyên vài câu liền kiếm cớ rời đi trước.
Lý Hành Duyên cũng không cản, cùng Giang Tri Tân tiễn một đống cả trai lẫn gái đưa đến cửa quán bar.
Chờ một đám người lái xe rời đi, Giang Tri Tân mới liếc Lý Hành Duyên.
Lý Hành Duyên nhìn anh một cái, cười nói: “Làm sao vậy?”
“Thấy anh khá đấy.” Giang Tri Tân cười “Ai cũng quen.”
Lý Hành Duyên mỉm cười, lấy điếu thuốc trong túi đưa cho Giang Tri Tân.
“Tôi không chỉ biết cậu ta mà còn biết bố cậu ta, trước giao dịch rất nhiều.
Lúc đầu, thiếu gia nợ thẻ tín dụng năm hoặc sáu triệu nhân dân tệ cộng với các khoản vay tư nhân.
Bố cậu ta đã bán căn hộ để giúp cậu ta trả tiền, tôi đã giúp xử lý toàn bộ quá trình.”
“Chẳng trách.”
Giang Tri Tân cúi đầu lấy bật lửa châm khói.
Lý Hành Duyên cắn điếu thuốc trong miệng không châm, sờ túi rồi “chậc” một câu, chắc là không có bật lửa.
Gã tiến lại gần và ra hiệu cho Giang Tri Tân để giúp gã châm nó.
Giang Tri Tân hơi nhếch mày, vài giây sau anh ném bật lửa trong tay cho Lý Hành Duyên.
“Này.” Lý Hành Duyên tức giận cười, “Có tâm không hả?”
Giang Tri Tân cười một tiếng, sau đó nói: “Cám ơn.”
“Không phải khách sáo.” Lý Hành Duyên châm thuốc, trả lại bật lửa cho Giang Tri Tân, “Tôi thực sự muốn cậu cảm ơn bằng hành động thiết thực hơn.”
Giang Tri Tân cười im lặng nhìn Lý Hành Duyên.
Hai người nhìn nhau, Lý Hành Duyên mới thở dài: “Được rồi, ý tôi là nếu cậu có thời gian đi câu cá và leo núi với tôi.”
“… Sở thích khá dưỡng sinh.” Giang Tri Tân cười: “Anh nói làm như tôi lạnh lùng tàn nhẫn lắm vậy.”
“Cậu siêu tàn nhẫn đấy, nhưng không có cách nào cả.” Lý Hành Duyên mỉm cười và thở dài.
“Ai bảo tôi theo đuổi cậu chứ.”
Cách ba bốn mét, trên đường nhất thời không có xe qua lại, khe hở yên tĩnh nhất thời khiến lời nói của gã đặc biệt rõ ràng.
Vãi nồi luôn!
Phương Hiệt ở cách đó ba mét, trong đầu chỉ có mấy chữ này.
——-
Phương Hiệt cực kỳ thiếu đánh, không phải bé ngoan đâu mọi người ơi =))) em nó ít nói nhưng kiểu ngầu lắm, kiểu style good boy nhưng mở miệng lại bad boy.
Mà Lý Hành Duyên nghĩ gì mà rủ Giang Tri Tân đi leo núi được, ngoài việc của Phương Hiệt với quán bar thì chẳng có gì khiến vua lười Giang Tri Tân lết ra khỏi nhà =))) ảnh già rồi, đau lưng mỏi gối.