Phương Hiệt đang ngồi ở dưới đật bật dậy như phản xạ có điều kiện, còn vô tình va phải bàn khiến bánh trôi ngồi cạnh bị giật mình.
Phương Hiệt cũng chẳng hơi đâu mà để ý nó, cậu bước vài bước đến chỗ Giang Tri Tân, theo bản năng muốn lấy thư.
Giang Tri Tân “chậc” một tiếng, ngửa đầu nhìn Phương Hiệt.
Đối diện với đôi mắt như cười như không của Giang Tri Tân, tay đang chuẩn bị lấy thư của Phương Hiệt dừng lại.
“Chuyện này…em có thể giải thích.” Phương Hiệt rút tay về, thở dài.
“Ồ.” Giang Tri Tân mỉm cười, nhưng không phân biệt được có phải tức giận hay không, anh ngẩng đầu lên ý chỉ sang một bên: “Ngồi đây giải thích.”
Phương Hiệt ngồi bên cạnh Giang Tri Tân, anh nhìn lướt qua bức thư trên tay, đại khái đếm được tổng cộng có năm bức thư.
Anh cười, nhưng không đọc mà cất lá thư lại vào cặp của Phương Hiệt như cũ rồi quay lại nhìn cậu.
“Giải thích đi, bạn học Phương Hiệt.”
“Đêm giáng sinh ấy, lúc em đi vắng khỏi chỗ có ai đó đã đặt những bức thư này lên.
Em không biết ai gửi, nếu vứt ngay thì tồi quá, hôm đấy vội quá…nên gom hết về.”
Phương Hiệt giải thích xong, lại chèn thêm: “Thật đấy.”
“Thì tôi đã bảo em nói dối đâu.” Giang Tri Tân nhướng mày, trêu Phương Hiệt vui chết đi được.
Phương Hiệt liếc Giang Tri Tân: “Anh…”
Gọi một câu xong, Phương Hiệt bật cười, đoạn hỏi: “Ghen à?”
Giang Tri Tân ngạc nhiên, sau đó lại bật cười.
Trông Phương Hiệt vừa ngon trai vừa học giỏi, ai ở trường mà không thích.
Giang Tri Tân mà thèm ghen với đám nhóc , tuổi à? Chẳng qua anh thấy cảnh Phương Hiệt vội vàng giải thích thú vị thôi, anh nhìn Phương Hiệt vừa vội vàng vừa vui vẻ, bật cười dựa vào ghế sofa.
“Ừ, chua lắm rồi đây, ướp thêm tí nữa là ngửi thấy mùi.”
Phương Hiệt không trả lời, vui vẻ quay đầu đối mặt với không khí.
“Khá thú vị ấy chứ, tôi còn tưởng mỗi thời của chúng tôi mới viết thư tình.” Giang Tri Tân cười cảm thán, “Tuổi trẻ tốt thật.”
Nói cứ như bảy tám mươi tuổi đến nơi, Phương Hiệt nhìn anh, đột nhiên hỏi: “Anh từng yêu rồi….thế đã viết thư tình bao giờ chưa?”
Giang Tri Tân quay sang nhìn Phương Hiệt, thấy cậu đang im lặng, siêu chăm chú nhìn anh.
“Không phải chứ, có ghen thì cũng phải có trước có sau.” Giang Tri Tân bị chọc cười, anh cong ngón tay búng lên trán Phương Hiệt: “Tôi đang thẩm vấn em đây này, trả lời thành thật.”
Phương Hiệt cũng cười, thả lỏng cơ thể nằm trên sô pha giống như Giang Tri Tân, đầu dựa vào gối sofa phía sau.
“Đây không ghen, chỉ tò mò thôi….ok, có một chút.”
Phương Hiệt nhìn Giang Tri Tân đang nằm trên ghế cười sặc, cảm thấy lỗ tai mình nóng lên rồi.
“Kể chút đi, chủ yếu là vì tò mò thôi… Chậc, anh đừng có cười, rốt cuộc có viết hay chưa?”
“Dữ quá đấy, anh trai ngầu.” Giang Tri Tân vui vẻ lúc lâu, mãi mới bảo: “Chưa viết bao giờ.”
“Người nhớn yêu đương không viết thư tình.”
Wow, người lớn ghê gớm vậy à
Nhưng cậu cùng là người lớn, coi thường ai thế?
Phương Hiệt quay đầu nhìn Giang Tri Tân, hỏi: “Thế người lớn yêu đương thường…”
Lúc này trời đã chạng vạng, ánh nắng mặt trời lặn tràn qua cửa kính lan khắp sàn nhà, khắp nơi màu vàng nhạt.
Vừa hay có một sợi chiếu trên mặt Giang Tri Tân, anh đang mặc một chiếc áo len dệt kim màu be nhạt, dưới ánh mặt trời, trông thật lười biếng và sạch sẽ.
Hàng mi bị nắng vàng chiếu đến lờ mờ mềm mại.
Cổ họng của Phương Hiệt thắt lại, giọng nói hơi khẩn trương: “….Làm gì?”
Giang Tri Tân cười không nói gì, nhìn Phương Hiệt.
Phương Hiệt áp gần, tốc độ khá nhanh, ngay cả khi Giang Tri Tân đã chuẩn bị sẵn sàng rồi nhưng vẫn bị giật mình.
Anh vô thức ôm eo đối phương, sợ rằng sơ ý sẽ ngã ra khỏi ghế sô pha.
“Hey….” Giang Tri Tân bật cười: “Thuộc loài chó à?”
Giọng điệu cứ như nói với con nít, Phương Hiệt cau mày, cúi xuống sát tai Giang Tri Tân nhẹ nhàng nói: “Câm miệng, đừng cười.”
Gan đấy Phương Tiểu Hiệt, dám bảo tôi tim miệng ——
Câu này chỉ tồn tại trong đầu Giang Tri Tân, anh còn chưa kịp nói ra.
Bởi vì giây tiếp theo, Phương Hiệt đã đè xuống, hôn lên môi Giang Tri Tân.
Phương Hiệt không có kinh nghiệm hôn, lần trước hôn Giang Tri Tân cũng là sau khi say rượu, là lần đầu tiên cậu hôn, lần này cũng không chuyên nghiệp lắm.
Cũng chỉ hôn nhẹ lên khoé miệng với môi Giang Tri Tân khiến anh ngứa ngáy, nhịn không được muốn bật cười.
Nhưng khi đầu lưỡi của Phương Hiệt tiến vào, tim Giang Tri Tân vẫn bị hẫng một nhịp.
Hơi thở của Phương Hiệt rất nóng, khi thở lên da của anh như là đang bốc cháy, hết cái này đến cái khác.
Một tay Giang Tri Tân một tay đỡ eo Phương Hiệt để tránh cậu bị té khỏi ghế sofa, một tay đặt lên sau đầu cậu, nhẹ nhàng ấn xuống khiến hai người dính sát vào nhau hơn.
Căn phòng rộn rã tiếng hít thở của hai người, bánh trôi ngồi bên cạnh cũng giật mình vì động tác của hai người, nó đứng cách đó không xa im lặng quan sát xem đôi cẩu nam này đang làm gì.
Nhưng rõ ràng bây giờ hai người này không thể kiềm chế được.
Đầu Phương Hiệt giờ hơi bối rối, rõ ràng là mùa đông nhưng cậu cảm thấy mình như bị lửa thiêu đốt, còn hơi chóng mặt.
Cả người sát lại gần Giang Tri Tân hơn.
Răng môi dây dưa một hồi, Giang Tri Tân bất chợt mỉm cười.
Anh hơi ngả người ra sau, liếc nhìn phần thân dưới của Phương Hiệt, mỉm cười và mơ hồ nói giữa những nụ hôn.
“Đây là người trẻ tuổi sao?”
… Ông anh này thật đáng ghét, giờ này rồi còn có thời gian chế nhạo người trẻ tuổi.
Bàn tay Phương Hiệt vốn là để sau tai Giang Tri Tân, nhưng bây giờ thu một tay về, sờ dưới quần anh, lơ mơ bảo:
“Có bản lĩnh thì đừng có cứng.”
Giang Tri Tân cười cười, không nói gì.
Bàn tay ban đầu đặt trên eo của Phương Hiệt từ từ trượt xuống, cởi dây buộc quần thể thao của cậu, sau đó mò vào.
Hô hấp Phương Hiệt ngưng trệ, sít một tiếng rồi cũng kéo dây thắt lưng của Giang Tri Tân xuống.
Cảm giác duy nhất trong đầu cậu là chóng mặt và nóng, giống như đang ở trong một hồ nước ấm.
Còn có sự đụng chạm của da thịt, hai tay để ở nơi “không nói được” của anh, vô thức dựa vào động tác cảm giác …
Thật hỗn loạn, kích thích, và… thoải mái.
Khi cả hai xong xuôi, trong phòng khách ngấm tịt không còn ánh hoàng hôn.
Không biết bánh trôi đi đâu rồi, chắc vì không thèm xem hai người này ban ngày hú hí nhau.
Giang Tri Tân nằm trên sô pha, Phương Hiệt đè anh không nhúc nhích được, thỉnh thoảng quay đầu hôn lên vành tai của anh.
“Đè chết tôi rồi.” Giang Tri Tân đá nhẹ cậu, “Em đi lấy giấy đi.”
Phương Hiệt tươi cười đứng dậy, lấy một cuộn giấy trên bàn đưa cho Giang Tri Tân.
Sau khi hai người thu dọn xong xuôi, Phương Hiệt ném tờ giấy vào phòng tắm, khi cậu bước ra, Giang Tri Tân đã mở cửa sổ, ngậm một điếu thuốc trong miệng, quay lưng về phía cậu, đang nhặt từng cái gối sofa lên.
Phương Hiệt bước tới, nhắm mắt dựa lưng, vòng tay qua eo Giang Tri Tân.
“Này…” Giang Tri Tân mất cảnh giác, gần như bị cậu lấn át, thở dài mỉm cười: “Em có thể tự đứng được không, nhóc Phương Hiệt?”
“Không thể.” Phương Hiệt nhắm mắt và dựa vào lưng Giang Tri Tân, nhanh chóng trả lời một câu.
Vừa mới thân mật nên bây giờ hơi lười, chỉ muốn dành thời gian cùng Giang Tri Tân.
“Tôi hút thuốc đấy, em sặc không?” Giang Tri Tân thở dài, dụi điếu thuốc vừa hút vào trong gạt tàn, để Phương Hiệt ôm anh.
Cảm giác mình thích một người đàn ông khác, còn tiếng xúc gần gũi.
Bây giờ ngoài niềm vui, sự phấn khích, thoải mái … thì có lẽ cậu cũng hơi choáng váng và bất an.
Giang Tri Tân không đá được cậu ra.
Mặt trời đã lặn, trong phòng khách không có ánh sáng, ánh sáng rất mờ ảo, hai người dính lấy nhau, giống như hai cái bóng chồng lên nhau.
Lại qua không biết bao lâu, Giang Tri Tân mới mở miệng.
“Tôi sắp chết đói rồi này.” Giọng điệu của anh nhẹ nhàng, có chút bất lực, lại hơi buồn cười.
“Bỏ ra nào, Phương Tiểu Hiệt.”
“Gọi người yêu.” Phương Hiệt đáp.
… Đồ trẻ con.
Giang Tri Tân lập tức nói lại: “Người yêu ơi, thả ra nào.”
Phương Hiệt mỉm cười hôn lên tai Giang Tri Tân, buông tay ra.