Giang Tri Tân do dự, không biết khi nào thì kết thúc nên tạm thời không về ngay.
Đến đồn công an rồi mà đám kia vẫn cãi cọ ầm ĩ.
Bây giờ cô gái say xỉn kia mới tỉnh táo, ngồi trong sảnh khóc suốt.
Còn ba thằng kia – cắn chết cũng chỉ khai mình chưa làm gì, bảo rằng chỉ đi ngang qua hóng hớt, ba thằng rất thái độ, thậm chí còn xô xát với cảnh sát.
Cảnh sát đành phải còng tay lôi về phòng tạm giam trước, một hai cảnh sát đến hỏi đám kia, còn lại hỏi Giang Tri Tân và Cố Văn Diệu trước.
Phương Hiệt trở về nhà, tự học tiếng Anh, thấy đã hơn mười một giờ nên cậu gửi tin nhắn cho Giang Tri Tân, mãi lúc sau mới nhấc điện thoại lên xem, nhưng Giang Tri Tân chưa trả lời.
Phương Hiệt đợi một lúc, hơi lo lắng vì không biết Giang Tri có say không.
Với lại, vừa nãy gọi cậu thấy anh cũng có men rượu rồi.
Cậu gọi luôn qua.
Giang Tri Tân vừa khai khẩu xong.
Vì hành vi của hai người là thấy việc nghĩa hăng hái làm nên cảnh sát cũng chỉ muốn hỏi để tìm hiểu tình hình, chỉ hỏi họ trong phòng hòa giải, sau đó để họ ngồi đợi vài phút.
Phương Hiệt gọi qua đúng lúc này.
Giang Tri Tân lấy điện thoại di động ra nhìn một cái, do dự mấy giây vẫn đành nghe máy.
Bé con chắc lo lắng rồi.
Thấy bắt máy, Phương Hiệt dừng bút chuyển tay, gọi: “Giang Tri Tân?”
Giang Tri Tân đáp: “Ừm”
Cố Văn Diệu ngồi đối diện ngẩng đầu nhìn, sau đấy lại cúi đầu tiếp tục gửi tin nhắn.
Phòng điều hòa cách âm không tốt lắm, sảnh của đồn cảnh sát bên ngoài ồn ào, ngay cả Phương Hiệt ở đầu dây điện thoại cũng có thể nghe thấy.
“Anh đang ở đâu, ồn ào thế?”
“Bên ngoài.” Giang Tri Tân không muốn nói thêm gì, lo lắng không biết Phương Hiệt có thể nhận ra điều gì không, nói nhanh: “Có chuyện gì thế em?”
“Không có gì, muốn hỏi xem anh đã về chưa.”
Phương Hiệt nói xong, cảm thấy mình cũng phiền phức quá nhỉ, ngại ngại ho khan một tiếng: “Có cần em đón anh không? ”
Khóe miệng Giang Tri Tân cong lên, anh thì thầm: “Không, tôi sắp về rồi…”
Đúng lúc này, cửa phòng hòa giải bị đẩy ra từ bên ngoài.
Cảnh sát bước vào, đối mặt với Giang Tri Tân to tiếng bảo: “Giang Tri Tân! Lại đây ký tên vào bảng tường trình.”
Giang Chí Tân: “…”
Anh tự giác muốn đm, y rằng, giây tiếp theo, giọng nói căng thẳng của Phương Hiệt trong điện thoại vang lên, ngữ điệu nhanh chóng và vội vàng.
“Giang Tri Tân, anh đang ở đâu?”
“Đồn cảnh sát.” Giang Tri Tân thở dài, bước tới ký tên rồi trả lời.
“Tôi xảy ra một tí chuyện, đã giải quyết xong rồi.”
“Đồn cảnh sát nào?” Phương Hiệt hỏi ngay.
Thật sự Giang Tri Tân không muốn Phương Hiệt dính vào chuyện này.
Đã hơn mười một giờ, mọi chuyện ở đây cũng sắp kết thúc rồi, thật sự không cần thiết.
“Sắp kết thúc rồi, tôi sẽ về nhà sớm thôi.” Giang Tri Tân ký xong thì trở lại chỗ vừa nãy ngồi, cố chậm rãi nói: “Muộn thế này rồi, em đừng ra ngoài nữa.”
“Ngày mai là chủ nhật, không phải đến lớp.” Một lúc sau giọng của Phương Hiệt mới vọng qua, có chút sầu.
“Em qua tìm anh.”
Giang Tri Tân im lặng vài giây, thở dài trong lòng bảo: “Qua đây đi, tôi chờ em.”
Nói xong địa chỉ rồi cúp điện thoại, Cố Văn Diệu ngồi đó nhìn lên.
Cố Văn Diệu chăm chú nhìn Giang Tri Tân vài giây mới mở miệng nói: “Chuyện này kết thúc bây giờ ấy, giờ này còn chạy qua đây nữa, thật vô ích.”
Thật thừa thãi.
[]
[Đây là câu nghĩ của Giang Tri Tân, anh đang nghĩ Cố Văn Diệu nói thật thừa thãi.]
“Biết rồi.” Giang Tri Tân quay điện thoại trong tay một vòng, anh không nói gì.
Nếu tính không nhầm thì lúc Phương Hiệt đến đây anh cũng xong rồi, không cần phải chạy đến.
Nhưng Giang Tri Tân nghe thấy giọng điệu của Phương Hiệt ở đầu dây bên đó, không nhịn nổi đồng ý cậu qua đây.
Phương Hiệt không có cảm giác an toàn, thể hiện qua việc đôi khi không muốn anh gọi cậu là trẻ con, sẽ ghen, sẽ hỏi qua bạn trai cũ …
Suy cho cùng tuổi tác, kinh nghiệm, thân phận của hai người rất khác nhau.
Nhưng Phương Hiệt rất nghiêm túc trở thành “bạn trai của Giang Tri Tân”
Vì thế Giang Tri Tân không muốn thẳng thừng từ chối Phương Hiệt khi cậu cảm thấy rằng anh cần cậu.
Quan tâm mấy thứ đến đây rồi cũng thừa thãi làm gì.
Phương Hiệt cần sự tin tưởng của anh.
Cố Văn Diệu không nói thêm nữa.
Sau một khoảng thời gian ngắn, cảnh sát lại bước vào, thông báo cho hai người rằng họ có thể rời đi.
Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, Giang Tri Tân liếc nhìn thời gian.
Từ khi Phương Hiệt gọi đến giờ đã trôi qua hơn phút trôi qua, chắc Phương Hiệt đến giờ đây, anh quay đầu lại nhìn Cố Văn Diệu.
“Về trước đi, tôi đợi người.”
“Cùng anh chờ một lát.” Cố Văn Diệu nói “Vừa rồi tôi gửi tin nhắn cho Trần Sóng và những người khác, nói với họ không có chuyện gì, cứ để họ về trước đừng đợi nữa, ngày mai sẽ nói chi tiết cụ thể sau.”
Vừa rồi Giang Tri Tân đã bị điện thoại của Phương Hiệt làm gián đoạn nên quên mất, gật đầu và không nói gì.
Phương Hiệt cúp điện thoại, cầm lấy áo bên cạnh thay ra.
Vì quá lo lắng, chiếc áo cậu cầm chính là bộ đồng phục học sinh mà cậu đã cởi ra khi về nhà.
Khi lên xe đậu trước cửa chung cư, cậu nói địa chỉ đồn cảnh sát, giục tài xế: “Nhanh lên.”
Tài xế chần chừ, liếc mắt rồi đạp ga đi.
Ban đêm không nhiều xe nên không tắc đường, nửa giờ sau Phương Hiệt đến đồn cảnh sát.
Từ xa đã nhìn thấy Giang Tri Tân đang đứng ở cửa hứng gió, mặc áo khoác màu xám, dáng người cao thẳng, rất hút mắt.
Có một người khác đứng bên cạnh Giang Tri Tân, mặc áo khoác đen, đang đứng thẳng lưng, hai tay đút túi quần.
Phương Hiệt vừa xuống xe Giang Tri Tân đã thấy Phương Hiệt rồi, anh vẫy tay gọi cậu qua, Phương Hiệt đi nhanh qua.
“Anh không sao chứ?” Phương Hiệt hỏi.
“Không sao đâu, thấy việc nghĩa hăng hái làm thôi, về kể với em sau.”
Phương Hiệt thở nhẹ nhõm, bây giờ mới quay đầu nhìn người bên cạnh Giang Tri Tân.
Giang Tri Tân nhìn theo ánh mắt của cậu, chỉ vào người bên cạnh giới thiệu, “Đây là Cố Văn Diệu, đồng đội cũ của tôi.”
Ồ, bạn trai cũ.
Phương Hiệt quay đầu lại và nhìn Cố Văn Diệu.
Từ khi xuống xe, đối phương đã chăm chăm nhìn cậu.
Lúc này, bắt gặp ánh mắt của mình thì mỉm cười, khẽ gật đầu với Phương Hiệt, quay sang nhìn Giang Tri Tân hỏi, “Đây là…”
Cậu ta dừng lại, Giang Tri Tân liếc Phương Hiệt, Phương Hiệt cũng nhìn anh.
Hai mắt nhìn nhau, trên mặt Phương Hiệt không có cảm xúc gì, nhưng yết hầu của cậu khẽ lên xuống
Giang Tri Tân hơi khó xử, Phương Hiệt nhìn thoáng qua biết ngay.
Cảnh này khó xử thật, trước cửa đồn cảnh sát, một người thì là người yêu cũ, một người là người yêu mới, nói cái gì cho phải? hơn nữa cậu vẫn đang mặc đồng phục học sinh …
Phương Hiệt do dự, suy nghĩ xem có nên nói trước hay không.
Hoặc sẽ giống như lần trước gặp Lý Hành Duyên, anh giới thiệu cậu là em trai…
Giây tiếp theo, Giang Tri Tân đã lên tiếng trước.
“Người yêu.” Giang Tri Tân nói.
Phương Hiệt giật mình, đột nhiên ngước mắt lên nhìn Giang Tri Tân.
Còn Giang Tri Tân đang thờ ơ nói với Cố Văn Diệu: “Giới thiệu, đây là Phương Hiệt – người yêu tôi.”
Cố Văn Diệu đã đoán được ở trong lòng rồi, nhưng sau khi nghe cũng vẫn ngạc nhiên, cũng may kiềm chế được cảm xúc, lập tức đưa tay về phía Phương Hiệt.
“Xin chào.”
“Chào.” Phương Hiệt đưa tay ra, bắt tay đối phương.
Khi rút tay về, Cố Văn Diệu quay sang nhìn Giang Tri Tân bảo: “Vậy thì tôi về trước đây, có chuyện gì thì mai nói nhé.”
Ngày mai lại nói, ý bảo chắc chắn mai sẽ lại tìm mình.
“Ừ.” Giang Tri Tân gật đầu.
Trên đường trở về, Giang Tri Tân kể hết chuyện tối nay xảy ra cho Phương Hiệt nghe.
Về đến nhà thì cũng kể xong, Phương Hiệt đi vào rót cho anh cốc nước nóng để người bớt nôn nao, nhìn anh uống xong rồi mới nói:
“Nên khen anh à? Ra ngoài ăn cơm còn hăng hái làm việc nghĩa.”
Giang Tri Tân uống cạn nửa ly nước nằm trên sô pha, liếc cậu một cái rồi cười: “Quên đi, tôi thấy em muốn mắng tôi.”
“Không đến mức.” Phương Hiệt hơi tức thật, chậm rãi bảo: “Cảm thấy rất nguy hiểm.”
“Tôi biết, lần sau chú ý.” Giang Tri Tân đáp.
Thái độ rất chân thành.
Phương Hiệt hơi tức vì nghe kể đám kia có một dao ba người, bây giờ lại muốn bật cười.
Phương Hiệt cũng cười một tiếng rồi lại bảo: “Nhưng anh bảo với Cố Văn Diệu…”
Mãi sau không nói tiếp, Giang Tri Tân chủ động tiếp lời: “Nói em là người yêu của tôi.”
“Ừ” Phương Hiệt nhìn Giang Tri Tân, “Có sao không?”
“Tôi không sao, tôi sợ em có sao ấy.
Biểu cảm Lúc đấy của em tôi mà không thừa nhận chắc em khóc tại chỗ mất.”
“Chậc, không đâu.” Phương Hiệt cười cười, ngồi cạnh Giang Tri Tân.
“Đêm nay có phải lại phiền anh không?” Phương Hiệt hỏi.
“Không phiền.” Giang Tri Tân nhìn Phương Hiệt, “Sao em lại nghĩ như vậy?”
“Thật ra khi vừa lên xe đã thấy vô ích rồi, nhưng khi anh nói mình ở đồn cảnh sát, em hơi sốt ruột, ít nhất nếu ở bên cạnh anh…nhỡ đâu khi anh cần, em có thể ở cạnh.” Phương Hiệt đáp.
“Khi Cố Văn Diệu hỏi, em nghĩ anh nói rằng là em trai——” Phương Hiệt cười bảo: “Kết quả anh lại nói thẳng, cũng vui nhưng cũng lo lắng.”
Giống như hoảng sợ, lo lắng được mất, trưởng thành và trẻ con, lý trí và ngây thơ, đây là mối tình đầu mười tám tuổi của Phương Hiệt – đối mặt với Giang Tri Tân, một người đã trưởng thành.
Giang Tri Tân lặng lẽ nhìn Phương Hiệt một lúc, cuối cùng thở dài.
“Lại đây nào, người yêu.”
Phương Hiệt không do dự, ngoan ngoãn tựa vào người Giang Tri Tân, cậu hỏi: “Làm gì thế?”
“Hôn đi.” Giang Tri Tân nói.
Phương Hiệt ngạc nhiên, Giang Tri Tân duỗi tay ra chờ, Phương Hiệt cúi đầu xuống, Giang Tri Tân móc ngược cổ Phương Hiệt, hôn lên khóe miệng cậu.
“Đừng lo lắng cái chuyện khi nào tôi cần em.
Giả thiết này không đúng.” Giang Tri Tân hơi nghiêng đầu, đặt trán lên xương lông mày của Phương Hiệt, nói một cách rõ ràng và dễ nghe.
“Tôi sẽ luôn cần em.”